Từ ngày Giáng Sinh ấy, hai người ngọt ngọt ngào ngào gần nửa tháng.
Sau đó, chuyện Tề Úy về nước bị mẹ Tề phát hiện ra, bắt anh phải bay về Thượng Hải, tất nhiên là bị mắng một trận, nói anh thật là vô tâm.
Tề Úy trở về S thị, trước khi trở về còn ở bên Tiếu Trì vài ngày.
Tăng tăng giảm giảm, hai người cũng chỉ còn trên dưới mười ngày nữa.
Cuối cùng cũng tới lúc phải tiễn anh đi, mắt Tề Úy có chút hồng. Anh ôm chầm lấy cậu mà nói: “Anh không muốn đi.”
Tiếu Trì mắng anh quá vô dụng, đi nước ngoài mà sao cứ lười biếng hư đốn đến thế.
Tề Úy lại nói: “Bên đó cái gì cũng tốt, chỉ là không có em.”
Tiếu Trì nghe xong, trong lòng tràn đầy thương yêu cùng chua xót: “Được rồi, lễ Phục Sinh anh đừng về làm gì, cứ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng béo lên, anh xem anh đi, cứ bay tới bay lui đến gầy cả người. Cứ ở nơi đó ngoan ngoãn học tập, em sẽ mau chóng đến đó cùng anh, có được không?”
“Bà xã, em tốt như vậy. Anh sợ em bị người khác bắt cóc mất, anh biết làm sao bây giờ?”
Tiếu Trì cười: “Anh nói cái gì, tự nói mình ấy. Qua bên đó không được trêu hoa ghẹo nguyệt đâu đấy. Anh có mình em là đủ rồi.”
“Em cũng thế, có mình anh là đủ rồi…” Tề Úy cọ cọ đầu, thật giống như cún con.
Tiếu Trì nghe xong thấy thật buồn nôn, “Ngụy tổng công, nên béo lên một chút, đừng có càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cv-cung-vong-phoi-tong-cong/3250991/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.