Năm giờ chiều ngày hôm sau.
Tiếu Trì tan học, ăn cơm xong thì trở lại phòng ngủ.
Mặc cái gì đây?
Mặc —-
Có bệnh à, cũng không phải là đi xem mắt, cũng không phải đi hẹn hò, là đi dạy đàn nha!
Năm giờ rưỡi, Tiếu Trì cầm điện thoại gọi cho bố.
“Bố ——- Con muốn đi làm gia sư dạy đàn dương cầm, bố nghĩ thế nào…”
Năm giờ bốn mươi lăm phút, Tiếu Trì nhìn di động ngẩn người.
Sáu giờ, Tiếu Trì bắt đầu đứng ngồi không yên, tim đập thình thịch.
Sáu giờ hai mươi, sau khi cậu tự xỉ vả mình hai mươi phút, bắt đầu lấy lại bình tĩnh. Cầm theo di động, ngay cả túi cũng không mang, chạy xuống căn tin dưới lầu.
Sáu giờ ba mươi, Tề Úy đứng ở cửa số 1 của căn tin, mặt vô biểu tình nhìn cậu tới.
“Ăn cơm chưa?” Đại thần mở miệng hỏi.
“Rồi ạ”
“Đi thôi.” Tề Úy chẳng nói nhiều vô ích, dẫn đường đi trước.
Ngay từ đầu hai người đã chẳng nói chuyện gì. Bước song song bên nhau, từ xa nhìn lại chắc chắn rất hài hòa. Tiếu Trì thầm nghĩ.
Tề Úy cao khoảng 1m83, dáng người thon dài, mặc gì cũng đẹp.
Tiếu Trì cao 1m77, tuy rằng luôn phối âm thụ, nhưng cậu tuyệt đối không ẻo lả, không nữ tính, cũng rất… tiêu sái nha.
Vào thu, hai hàng cây lá đỏ theo ngọn gió mà rung rinh, những chiếc lá rụng xào xạc rơi, giống như hoa tuyết nhẹ nhàng hạ xuống.
Trời cũng chưa tối hẳn, có một loại hương vị đặc biệt của thời điểm chạng vạng.
“Nhỡ rõ đường, lần sau tự mình tới.” Tề Úy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cv-cung-vong-phoi-tong-cong/126552/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.