54.
Khi Yến đại nhân mở mắt lần nữa đã là chuyện của nửa tháng sau.
Hắn nằm trên giường mình, phóng mắt nhìn thuốc bổ quý hiếm Hoàng đế ngự ban chất đầy phòng.
Nha hoàn trông coi thấy hắn thức dậy, vội vã ra ngoài bưng đến cho hắn một bát thuốc.
Yến đại nhân cố nén đau nhức toàn thân chống lên uống một ngụm, không hỏi thương thế mình thế nào, cũng không hỏi mình đã ngủ bao lâu, mở miệng câu nói đầu tiên là: “Thụy vương sao rồi?”
“Nô tì không biết.” Nha hoàn nói thật, “Có điều nghe nói đêm đó ngài bị đâm, là Thụy vương đã cõng ngài đến Thái y quán.”
“Lách cách”, chiếc thìa trên tay Yến đại nhân rơi vào bát.
Đường từ chỗ tiệc tối đến Thái y quán đi ít nhất phải mất thời gian một nén nhang, ngày đấy tình cảnh một mảnh hỗn loạn, tất cả mọi người vội vàng hộ giá và đuổi bắt thích khách, người y nhỏ như vậy, cõng một người hôn mê bất tỉnh là mình đi bao lâu? Nửa canh giờ (một tiếng) sao?
Lúc hắn hôn mê trong miệng có gọi tên ai hay không? Liễm… Thanh?
Yến đại nhân không dám nghĩ tiếp, hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, nháy mắt vải trắng bao quanh người liền rịn máu.
55.
Không lâu sau kinh thành lại có một trận tuyết lớn, còn lớn hơn đông chí ngày ấy, cả tòa hoàng thành trắng xóa một trời.
Thân thể Yến đại nhân miễn cưỡng đã có thể đi lại, liền lập tức xuống giường, mặc kệ đại phu khuyên can đi thẳng tới Thụy Vương phủ.
Một tháng không có tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cuu/11586/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.