Ta nhìn nàng ta với vẻ thích thú, nhưng vẫn khẽ lắc đầu.
Không ai tin nổi, việc ta đọc hiểu được những ký tự và ký hiệu kỳ quái kia — lại là nhờ vào mẫu thân của ta.
Thuở nhỏ, bà thường lén dạy ta những con chữ kỳ dị ấy sau lưng phụ thân và người hầu.
Ta từng hỏi bà: “Mẫu thân, đây là chữ gì vậy? Sao khác lạ thế?”
Bà thường ngấn lệ mỉm cười: “Đây là chữ ở quê mẫu thân. Nếu con học được, thì ở nơi đất khách này, ta lại có thêm một tri kỷ.”
“Nhưng, con phải hứa với ta — giữ bí mật giúp ta, được không?”
Thì ra… mẫu thân và Tiểu Cúc đến từ cùng một thế giới.
Khó trách, mỗi lần thấy nàng ta, ta lại bất giác muốn xen vào chuyện không đâu — có lẽ là m.á.u mủ đồng hương âm thầm thôi thúc.
Chỉ là, mẫu thân ta và Tiểu Cúc lại hoàn toàn trái ngược. Bà luôn sống quy củ, khiêm tốn ẩn mình, nhiều năm nay chưa từng khiến ai nghi ngờ về thân thế của mình.
Khi bà nhận ra ta có thiên phú và dã tâm, ngược lại càng lo lắng, khuyên ta:
“Con gái, đừng để lộ sắc bén quá sớm. Thế đạo này vốn bất công với nữ nhi. Mẫu thân chỉ mong con bình an mà sống.”
Giờ ngẫm lại, chính vì sự cẩn trọng ấy của mẫu thân, ta mới có thể lớn lên bình yên, âm thầm tích lũy thực lực.
Sự nhẫn nhịn và khả năng nhìn thời thế mà ta học được từ bà — đã giúp ta nắm được tiền tài, quyền lực và nhân sự trong Thẩm phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cuc/5067398/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.