Ít khi mà Hoàng Thượng lại ban thưởng châu báo đồ cổ quý hiếm, nếu đem những thứ đó đổi thành ngân lượng thì chắc chắn có thể trở thành một tiểu phú ông, đều đó làm cho việc chuộc thân Ngọc Vận ngày càng gần hơn. Tuy Mục Lâm Vãn cũng nghĩ như thế, nhưng là đồ vật do Hoàng Thượng ban sao có thể mang đi cầm cố để lấy ngân lượng, này là sợ mình sống lâu quá hay sao? Cậu thở dài một hơi, tay ôm hộp gấm nhưng lại không biết xử lý như thế nào, giống như là tiền trong tay nhưng lại không thể sử dụng. Vài ngày tiếp theo, lễ hội Trăm Hoa cuối cùng cũng đến. Mục lão gia đứng ở cửa nhìn Mục Lâm Vãn ngồi lên xe, người chủ quản đứng bên cạnh nói với xe phu: "Ngàn vạn lần phải để ý kĩ thiếu gia, đừng để người la cà ở các địa phương khác, chỉ đi một đường đến thẳng lễ hội." Xe phu gật đầu lia lịa. Mục Lâm Vãn nghe vậy trong lòng cười khổ. Đây là phòng ngừa cậu đi tìm Ngọc Vận sao? Bọn họ bài xích Ngọc Vận đến vậy sao? Cũng may mình đã sắp xếp trước, để Liễu Vọng Thu đi đón Ngọc Vận, cũng không biết y mặc váy sẽ như thế nào. Mục Lâm Vãn lặng lẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ đưa đầu ra cửa sổ hướng chủ quản cùng Mục lão gia nói: "Mọi người đây là có ý gì, ta không đến lễ hội thì còn có thể đến đâu được chứ?" "Ngươi nếu thành thành thật thật ở đó thì tốt, cũng không đến mức như hiện tại muốn tìm ngươi cũng không thấy đâu để tìm." Mục lão nói: "Khởi hành đi." Mục Lâm Vãn còn định nói tiếp nhưng xe ngựa lại một trận xóc nảy, cậu vội vàng đem đầu thụt vào trong. Bây giờ không phải là cậu đã tìm được người tâm đầu ý hợp rồi hay sao! Rõ ràng là Ngọc Vận rất tốt, tính tình cũng dịu dàng, tuy là người ở chốn hoa lâu nhưng lại là một người trong sáng, tại sao Mục lão gia lại không muốn chấp nhận y chứ? Mục Lâm Vãn thở dài một hơi, ngã lưng nằm xuống ghế. Xe ngựa thật sự đi một đường tới thẳng nơi tổ chức lễ hội. Năm nay lễ Trăm hoa vẫn được tổ chức ở trong hoàng cung, người có thể đi vào không nhiều lắm, Mục Lâm Vãn chính là một trong những người có thể vào đó. Ai ai cũng mang theo một người bạn đi cùng, lúc trước nơi đây là nơi để các công tử tiểu thư đến giao lưu kết bạn, không biết từ bao giờ nó lại trở thành nơi đến xem mắt, bất quá vẫn có người mang theo thê tử trong nhà đến để thêm náo nhiệt. "Tiểu công tử, bên này!" Ở nơi xa xa Liễu Vọng Thu kêu một tiếng, còn khoa trương phất phất tay. Mục Lâm Vãn vội vàng phân phó xe phu: "Các ngươi về trước đi, khi nào về ta sẽ đi cùng Liễu Vọng Thu." Xe phu đồng ý, quay xe rời đi. Mục Lâm Vãn lúc này mới đi qua phía có giọng nói. Liễu Vọng Thu đứng ở một góc khá vắng nên động tác gọi Mục Lâm Vãn của hắn có chút quá, khiến vài người đi ngang qua chú ý. Liễu Vọng Thu vội vàng lôi kéo Mục Lâm Vãn đi vào cửa cung, tìm một góc đi tới. "Mọi việc ổn thỏa rồi chứ?" Mục Lâm Vãn hỏi. Liễu Vọng Thu hì hì cười, nhìn Mục Lâm Vãn: "Xong hết rồi, bất quá Ngọc Vận quả thật là rất xinh đẹp a, nếu hắn không phải nam tử thì ngay cả ta cũng không cầm được có chút nghĩ đến a." Kiểu Liễu Vọng Thu thích chính là các nữ tử yêu kiều mềm mại, hắn còn thường chê nam tử thân thể rất thô cứng, lúc ôm không chút thoải mái nào. Mục Lâm Vãn nhìn trái nhìn phải cũng không thấy được bóng dáng mị hoặc đâu có chút nghi hoặc hỏi: "Ngọc Vận đâu?" Với dung mạo cùng tư sắc của Ngọc Vận nếu xuất hiện ở chỗ này nhất định sẽ trở hành tiêu điểm của mọi người, nhưng hiện tại lại không thấy nơi nào. "Tiểu công tử không phải là muốn cho mọi người một bất ngờ lớn sao? Ta mang hắn giấu đi rồi, bây giờ đang ngồi trên xe ngựa, đợi lát nữa tiểu công tử đi theo ta sẽ thấy. Chắc chắn sẽ làm mọi người trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn." Liễu Vọng Thu cười nói. Mục Lâm Vãn có chút sốt ruột: "Kia còn không nhanh nhanh mang ta đi? Ngươi còn định để Ngọc Vận chờ trong xe ngựa bao lâu nữa hả?" "Bây giờ liền đi, bây giờ liền đi, tiểu công thật là cái tính nôn nóng a." Liễu vọng thu mang cậu đi ra cửa cung. Mục Lâm Vãn vừa mới phát hiện được loại độc dược khiến công chúa bị trúng độc, việc này nhanh chóng trở thành một đề tài nóng hổi, lúc cậu xuất hiện khiến không ít người nhìn tới. "Vị này chính là người tìm ra hung thủ, tiểu công tử Mục gia?" "Này tiểu công tử rất có năng lực a, gần đây trong kinh thành có một tiệm ngọc thạch khá nổi tiếng, đó là nhờ tiểu công tử sau khi tiếp nhận là bắt đầu phất lên. Bây giờ càng làm càng lớn, chắc chắn sẽ có nhiều người đến nịnh nọt lấy lòng lắm." "Kia chính là công chúa được Thánh Thượng yêu quý nhất, tiểu công tử làm như vậy nghe nói đã được ban thưởng rất nhiều bảo vật quý giá a, chắc hẳn rất coi trọng tiểu công tử. Mục lão gia này sinh ra được ba người con trai không tồi a, tất cả đều vừa mắt Thánh Thượng, kia về sau triều đình liệu có bị.." "Hưm, đang trong cung ăn nói cho cẩn thận vào." Âm thanh của hai người dần nhỏ xuống, người nọ cũng ý thức được mình đang trong triều, hắn nhìn qua phía Mục Lâm Vãn rồi vội vàng rời đi, chỉ hy vọng lời nói của mình không bị người nào nghe được. Mục Lâm Vãn nhìn hai người kia cùng nhau rời đi, sau đó quay sang dò hỏi Liễu Vọng Thu: "Bọn họ vừa rồi là nói đến ta phải không?" Liễu Vọng Thu mang theo Mục Lâm Vãn đi tìm nhà mình xe ngựa, đầu cũng không quay lại nói: "Tiểu công tử trong khoảng thời gian này nổi danh khắp kinh thành a, chuyện ngươi tìm ra độc dược khắp hoàng cung ai cũng đều cả. Tam hoàng tử cũng nhiều lần nói bóng nói gió với ta, muốn đem ngươi thu về cùng một chí tuyến." Liễu Vọng Thu là thư đồng của Tam hoàng tử, tuy là thư đồng nhưng hai người quan hệ cũng khá bình thường, vẫn chưa đạt tới mức chuyện gì cũng kể nhau nghe. "Nhưng đáng tiếc họ lại không biết ngươi đơn thuần chỉ là không muốn tiến vào trong triều, ngươi lừa ta gạt.. đối với tiểu công tử có chút khó khăn a." Liễu vọng thu nhìn trái nhìn phải cuối cùng cũng thấy được xe ngựa nhà mình, liền kéo Mục Lâm Vãn đi qua. Mục Lâm Vãn nghe những lời hắn vừa nói, cười cười. Cậu thật sự cũng không muốn tham gia những việc đó, nếu lỡ nói sai một câu hay đi nhầm một bước thì liền sẽ bị rơi đầu như chơi, chuyện này rất nguy hiểm nha. "Ngọc Vận đang ở bên trong, cậu tự mình mang hắn ra đi." Liễu Vọng Thu dừng bước, ở sau lưng Mục Lâm Vãn nhẹ đẩy một cái. Đây chính là xe ngựa của nhà Liễu Vọng Thu nên Mục Lâm Vãn khá quen thuộc nhưng bất quá.. người ngồi bên trong làm cậu thập phần khẩn trương. Cậu hít sâu một hơi, cảm nhận chính tim mình đập nhanh hơn, trong lòng tràn ngập cảm giác chờ mong còn có một ít lo sợ. Đem cửa xe ngựa mở ra, phía sau còn có một tầng màng mỏng ngăn cách, đem xe ngựa cùng bên ngoài chia cắt. "Là ai?" Bên trong truyền đến một đạo giọng nữ dễ nghe. Thanh âm dịu dàng, êm như suối chảy. Mục Lâm Vãn kinh ngạc, bên trong không phải là Ngọc Vận sao? Là nữ tử ở nơi nào đến? Chẳng lẽ bên trong Ngọc Vận còn ngồi cùng với một nữ tử khác? Cậu quay đầu nhìn Liễu Vọng Thu. Liễu Vọng Thu khóe miệng cười cười, nhướng mày chỉ chỉ tay vào xe ngựa, ý bảo Mục Lâm Vãn mở ra, lại không chịu mở miệng nói chuyện. Mục Lâm Vãn nhìn tấm màng, duỗi tay đem màng vén lên. Mặc kệ là có ai bên trong, chỉ cần có Ngọc Vận bên trong là cậu liền muốn mang y ra ngoài. Sau khi nhìn rõ bên trong cậu hoàn toàn ngây ngẩn, nắm tay cũng buông lỏng, môi khẽ nhếch, một bộ dạng ngu ngô hiện ra. "Tiểu công tử làm sao vậy? Ngọc Vận bất quá chỉ là thay đổi một thân xiêm y, biến hóa một chút dung mạo, ngươi liền không quen biết ta nữa hay sao?" Giọng nói dễ nghe từ trong miệng Ngọc Vận nói ra. Mục Lâm Vãn lúc này mới hoàn hồn, vươn tay nắm lấy tay Ngọc Vận, ánh mắt lưu luyến từ gương mặt kia rời đi, có chút lắp bắp nói: "Ngọc, Ngọc Vận như thế nào lại nói chuyện giống nữ tử vậy?" Ngọc Vận mặc bộ y phục màu vàng nhạt lúc trước cậu đưa tới, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, khóa mắt vương vương lên, làn da trắng nõn tinh tế, môi cũng hồng hồng hơn thường ngày một ít còn hơi vểnh lên, thập phần đáng yêu. Đôi mắt sắc bén thường ngày cũng bỗng trở nên nhu hòa không ít, bên trong tựa như chứa một hồ xuân thủy có thể nhìn thấu lòng người. Ngọc Vận cười khẽ làm gương mặt tinh xảo mặt càng thêm mê người. "Chẳng qua là tùy cơ ứng biến thôi, ta như vậy tiểu công tử có hài lòng không?" Ngọc Vận chớp chớp mắt nhìn Mục Lâm Vãn, ngữ khí nhẹ nhàng. Mục Lâm Vãn hoàn hồn vội gật đầu, nói: "Ngọc Vận chắc chắn là đẹp nhất." Ngọc Vận cong môi cười, đem tay đặt trên tay của Mục Lâm Vãn, theo cậu đi ra xe ngựa. Hiện tại đã không ít người tới, bọn họ đều tiến vào trong cung, Ngọc Vận bước ra ngoài thế nhưng không ai để ý tới. Nếu là bị người khác thấy được, sợ là họ sẽ muốn ở tại đây nghỉ chân, dừng lại không đi. Ngọc Vận chính là có mị lực lớn như vậy, Mục Lâm Vãn nghĩ thầm. Ba người lại lần nữa đi vào, cửa cung có thị vệ đứng canh nhìn thấy đám người Mục Lâm Vãn, tầm mắt dính chặt trên người Ngọc Vận, thẳng đến khi liễu vọng thu ho khan vài tiếng, bọn họ mới hoàn hồn. "Tiểu công tử, đây chính là người trong lòng ngài à?" Có một thị vệ nhịn không được hỏi. Bọn họ cùng Mục Lâm Vãn không thân, nhưng là nhìn đến Mục Lâm Vãn bên người có một vị như vậy mỹ lệ cô nương, thả lạ mắt thực, liền nhịn không được hỏi nhiều một câu. Mục Lâm Vãn cũng không thân với bọn họ, nhưng khi thấy bên cạnh cậu xuất hiện một cô nương mỹ lệ đến vậy họ liền không nhịn được mà mở lời hỏi. "Đại ca nói lời này là không đúng rồi, thần thiếp đây chính là hướng tiểu công tử cầu mang ta tới đây, là thiếp tâm duyệt tiểu công tử, tiểu công tử đến nay còn chưa hồi đáp thiếp đâu." (thiếp thân tâm duyệt tiểu công tử: Có thể hiểu là thần thiếp đặt tiểu công tử trong tim: >) Mục Lâm Vãn đang lo không biết nên trả lời như thế nào thì Ngọc Vận đã mềm giọng trả lời. Cậu trong lúc xúc động đã đáp ứng Liễu Vọng Thu đem Ngọc Vận mang đến, trong lòng vốn là có chút hổ thẹn, Ngọc Vận vốn là được hưởng thụ cùng người yêu thích, không phải dùng để mang ra khoe mẻ đua đòi. Lúc đi tới nơi này cậu đã nghĩ tốt hơn là nên điệu thấp chút, nhưng thời điểm nhìn thấy Ngọc Vận, cậu liền biết việc điệu thấp là không thể. Nghe được thị vệ nói sau, Mục Lâm Vãn tâm đều nhắc tới cổ họng, không biết nên như thế nào trả lời, hắn cùng Ngọc Vận chi gian là cái gì thân phận? Nghe được thị vệ hỏi như thế, tim mục lâm vãn dâng cao tới tận họng, không biết phải trả lời như nào, dù gì giữa cậu với Ngọc Vận thì có thân phận gì chứ. Cậu thích Ngọc Vận, nhưng là.. Thiếp thân tâm duyệt tiểu công tử.. Ngọc Vận lại là thích chính mình! Mục Lâm Vãn kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn Ngọc Vận, trùng hợp cũng thấy được Ngọc Vận quay sang nháy mắt với chính mình. Cậu mới hoàn hồn. Cũng đúng, dưới tình huống như vậy, lời Ngọc Vận nói khẳng định đều là lời khách sáo, dùng để đối đáp qua loa lấy lệ với thị vệ. Mục Lâm Vãn trong lòng có chút mất mát, cậu nhẹ nhàng dắt tay Ngọc Vận bước đi, Ngọc Vận cũng không có cự tuyệt. Ngọc Vận có dáng người cao hơn cậu một chút, các nữ tử cao như thế tất nhiên không thấy nhiều lắm, thị vệ nhất thời bị ngọc vận mê hoặc nên không có phản ứng lại, nếu có để ý chắc chắn sẽ phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Cậu vội vàng kéo ngọc vận đi vào trong, tên thị vệ ngốc ngốc nhìn theo bóng dáng ngọc vận, kinh ngạc cảm thán: "Quả thật là một cái mỹ nhân, thật sự là quá mỹ, dời này ta còn chưa có gặp qua ai có thể đẹp như thế, nhưng dung mạo lại có chút quen mắt cứ như đã gặp qua ở nơi nào rồi." Nhưng thị vệ suy nghĩ nửa ngày đều không nghĩ ra được là đã gặp Ngọc Vận ở địa phương nào, đành thở dài một hơi. "Vào lúc quan trọng như thế này mà người lại thẩn thờ chuyện gì? Nếu lúc đi trò chuyện cùng các công tử tiểu thư khác không tốt, bị phát hiện là đã trà trộn vào thì làm sao bây giờ! " Được! "Hắn vội vàng đáp lời, trở lại cương vị chính mình, đôi khi có chút hoảng hốt nhưng vẫn như cũ nghĩ đến Ngọc Vận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]