Ngọc Vận gửi thư cho cậuuuuuu!
Mục Lâm Vãn hít sâu mấy hơi, có chút xíu kích động.
"Gru?" Chú bồ câu lúc nảy nằm trên bàn giờ lại đứng lên, oai cổ phát ra tiếng kêu, nghiên đầu khó hiểu nhìn ngân loại kia.
Mục Lâm Vãn đem tờ giấy nhìn lại một lần nữa, sau đó bỏ vào một chiếc túi rút, rồi mang cất vào tủ quần áo chung với những mốn đồ kia.
Đây chính là bảo vật của cậu, phải hảo hảo giữ gìn mới được.
Khóe miệng tươi cười căn bản là không thể hạ xuống được, con bồ câu xám phành phạch đập cánh một chút, lại bay lên đầu cậu an tọa ngồi xuống.
"Ngươi như thế lại muốn ở đó xây tổ luôn hả?" Mục Lâm Vãn cười mắng, nhưng là một con bồ câu sao có thể nghe hiểu cậu nói gì? Bồ câu xám oang oang giọng, sau đó dùng mỏ chỉnh lại bộ lông của mình.
Mục Lâm Vãn nhẹ giọng cười cười, không thể che giấu được tâm tình của bản thân, tiếng cười càng lúc càng lớn, rốt cuộc cũng không giấu được nữa.
Cậu cười trong chốc lát, cười đến mệt mỏi, cười đến mức bụng nhỏ cũng phải đau một trận, vậy mà bồ câu xám vẫn vững vàng ngồi ở trên đầu của cậu.
Mục Lâm Vãn đem tủ quần áo mở ra, lấy túi mang ra, nếu Ngọc Vận đã mời cậu đi đến hoa lâu, những thứ này cũng thuận tiện mang đi, hy vọng Ngọc Vận không ghét bỏ thứ này.
Bên trong thiếu đi một kiện quần áo cùng một đôi giày thêu nên nhẹ đi một ít, Mục Lâm Vãn mang theo cũng là nhẹ nhàng hơn.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-tu-xinh-dep-nhu-hoa/221312/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.