"Tiểu công tử gọi lão nô có gì phân phó?" Tú bà hỏi. Ngọc Vận để cậu ẩn nấp trong hậu viện của hoa lâu, con đường giao giữa sân và cửa đều có người canh giữ, thế nhưng hắn để lại tú bà ở đây cho cậu. Tú bà chính là tâm phúc của Ngọc Vận, vậy mà Ngọc Vận đem bà ta để lại đây, mà là để canh chừng mình, hay là vì muốn cho mình an tâm hơn? Mục Lâm Vãn tơ mơ đoán, nhưng là hạ nhân nơi này đem cậu trở thành tiểu công tử mà hầu hạ thật tốt, cậu muốn cái gì những người đó liền cấp cái đó. Tú bà sợ hãi Mục Lâm Vãn nhàm chán, còn tìm một ít sách đặt trong phòng. Mục Lâm Vãn giữ chặt tú bà, nhẹ giọng nói: "Còn có loại sách như này sao? Ta muốn tìm hiểu một chút, để sau này Ngọc Vận không bị thương nữa.." Giọng nói của cậu cực kì nhỏ, sợ bị hộ vệ ngoài cửa nghe được. Tú bà không hổ là người có nhiều kiến thức, chỉ ngạc nhiên một chút liền lập tức cười: "Vậy được, ngày mai ta sẽ đem những món đồ đó đó tới đây. Bất quá loại đồ này cần phải còn cần phải cất dấu cẩn thận mọt chút không thể để chủ nhân nhìn thấy được." Mục Lâm Vãn vội vàng gật đầu: "Ta nhất định sẽ không để hắn nhìn đâu." Chờ đến ngày thứ hai thì Mục Lâm Vãn liền biết được món đồ mà tú bà nói là gì, cậu vội vàng đem cửa sổ của căn phòng khép chặt lại, lật ra một cái, nhưng chỉ mới nhìn chút chút thôi hai bên tai cậu liền đỏ bừng, vội vàng đem cuốn sách khép lại. Cậu hít sâu mấy hơi, nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có người ngoài, cậu mới nhẹ nhàng mở tiếp cuốn sách trong tay. Bên tai càng ngày càng đỏ hơn, cuối cùng là lan đỏ hết cả mặt. Cọt kẹt -- Cách cửa phòng bị đẩy ra. Mục Lâm Vãn sợ tới mức vội vàng đem cuốn sách trong tay giấu đi, đặt vào giữa chăn nệm, ngẩng đầu nhìn tiến vào người, biểu tình có chút hoảng hốt. "Sao ngươi lại tới đây? Lúc vào sao không chịu gõ cửa vậy hả?" "Phòng ta ta còn không thể vào được?" Ngọc Vận cười khẽ. Đây đã là ngày thứ ba Mục Lâm Vãn bị nhốt ở trong phòng, Ngọc Vận sau ngày hôm kia liền không còn xuất hiện lần nào nữa, bản thân chỉ có thể làm bạn với đống sách kia thôi, còn có bận rộn không ngớt với bọn hạ nhân nữa. Mục Lâm Vãn đem chăn kéo một chút, xác định là nhìn không tới món đồ đang được giấu phía dưới thì mới đứng lên, đi đến Ngọc Vận trước mặt, nói: "Như thế nào lại như vậy, đây là phòng của ngươi, ngươi muốn liền có thể trở về, nhưng là bây giờ trong đây còn có ta nữa, ngươi như thế nào lại không chịu gõ cửa trước?" Ngọc Vận thập phần ủy khuất: "Ta có gõ cửa a, chỉ là tiểu công tử không có nghe thấy thôi. Nhìn biểu tình của tiểu công tử hoảng hốt như vậy, là có chuyện gì đang giấu giếm ta sao?" "Cậu vừa mới ngồi ở mép giường, còn đem chăn nệm xới tung như vậy, chính là đem đồ vật giấu ở dưới đó sao?" Hắn chậm rãi đi tới. Mục Lâm Vãn vội vàng ngăn lại, chắn trước mặt Ngọc Vận. Cái loại này đồ này sao có thể để Ngọc Vận nhìn thấy chứ! Chính mình lúc vội vội vàng vàng giấu đến cuốn sách cũng chưa kịp gập lại, nếu bây giờ đem chăn xốc lên, Ngọc Vận sao có thể nhìn không ra người trong đó là ai chứ. Cho nên nhất định không để cho Ngọc Vận đem chăn xốc lên được! "Tiểu công tử thật sự là nhận không ra là giấu không ít đồ vật a?" Ngọc Vận nhướng mày. "Như thế nào sẽ vậy chứ, bên trong chỉ có quần áo của ta thôi, nếu để Ngọc Vận thấy thì ta có chút ngại đó." Mục Lâm Vãn cắn răng nói. "Ta đây không làm khó tiểu công tử nữa." Ngọc Vận khẽ cười một tiếng, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, chính mình đổ một ly trà. Mục Lâm Vãn cũng đi qua, đem Ngọc Vận trong tay chén trà đoạt lại: "Ta khi nào có thể rời khỏi đây?" Tựa hồ bị hành động "trẻ trâu" này của Mục Lâm Vãn chọc cười, Ngọc Vận lại tự mình đổ thêm một ly trà, trả lời: "Mấy ngày nữa, mấy ngày nữa tiểu công tử có thể rời đi." "Phải không?" Hôm đó mình ở lại Ngọc Vận cũng là nói những lời này, hiện tại vẫn là những lời này, Mục Lâm Vãn đã bắt đầu có chút hoài nghi. Cậu ở chỗ này hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra cái gì, cũng không biết nguyên nhân tại sao Ngọc Vận giữ mình ở nơi này, dùng lý do là bảo hộ mình. Nhưng vì cái gì phải bảo vệ mình? Mục Lâm Vãn nghĩ trăm lần cũng không ra. Chẳng lẽ Ngọc Vận thật sự thích mình? Muốn dùng phương thức này để độc chiếm mình? Mục Lâm Vãn bị suy nghĩ của chính mình dọa rồi, vội vàng lắc đầu, nhưng là ánh mắt nhìn Ngọc Vận trở nên có chút kỳ quái. "Tiểu công tử lại suy nghĩ gì vậy hả?" Ngọc Vận cười một câu. Mục Lâm Vãn lắc đầu: "Cái gì đều không có nghĩ." "Hiện giờ ta ở trong cung cũng coi như là có một ít địa vị, tuy rằng là dược nô, nhưng không ai dám đụng đến ta, ta dựa vào uy thế của Hoàng Thượng trong cung nên cũng vững vàng hơn một ít." Đây là lần đầu tiên Ngọc Vận nhắc tới tình huống trong cung của bản thân. Mục Lâm Vãn có chút động lòng, nói: "Chính là trong cung đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đem ta lưu lại nơi này chắc là vì tránh né nguy hiểm trong cung đi." "Là sợ người khác bắt ta đi rồi sau đó dùng ta để uy hiếp ngươi?" Ngọc Vận ở trong cung đã lâu như vậy, lai lịch của hắn tự nhiên là không thể giấu được. Mọi người đã sớm biết hắn là hoa khôi ở hoa lâu, từ một hoa khôi biến thành hoàng tử, chính là địa vị nhảy vọt a. Quan hệ giữa Mục Lâm Vãn cùng Ngọc Vận mọi người đã biết, bọn họ biết Mục Lâm Vãn thường thường đi tìm Ngọc Vận, cũng biết cậu vì muốn dùng ở cùng một chỗ với Ngọc Vận một đêm mà đã tiêu tốn một số tiền lớn, cũng biết cậu đem Ngọc Vận đưa tới Hội Trăm Hoa, đương nhiên.. Này hết thảy đều là do Ngọc Vận lợi dụng cậu thôi. Mọi người ở cảm thán Ngọc Vận trong lòng có nhiều tâm cơ, không tránh khỏi cảm thấy Mục Lâm Vãn quá đáng thương vì luôn bị lợi dụng. Việc Mục Lâm Vãn theo đuổi Ngọc Vận trước nay đều không có cố tình che giấu gì, ngay cả hiện tại cũng còn đang theo đuổi. Mục Lâm Vãn thật đúng là một kẻ si tình a. Trong cung người người đều nói như vậy. Mục Lâm Vãn cũng có nghe nghe qua một số lời nghị luận như vậy, nhưng là cậu cũng không để bụng, đây đều là cậu tự nguyện mà. Nhưng chính mình là người tiếp xúc gần nhất với Ngọc Vận, khó tránh khỏi sẽ có người muốn bắt mình tới uy hiếp Ngọc Vận. Ngọc Vận nói bảo vệ.. hẳn là chỉ loại này đi. "Tiểu công tử thật đúng là thông minh." Ngọc Vận không trả lời trực tiếp mà chỉ nói một câu như này. "Tiểu công tử ở đây một mình sợ là có chút nhàm chán, trong khoảng thời gian ta lại có chút bận rộn khó tránh khỏi sẽ có chút cô đơn, nên hôm nay ta mang nó đến đây cũng coi như là để tiểu công tử có thử tiêu khiển a." Ngọc Vận nhẹ nhàng cười cười, vỗ tay vài cái. Một hạ nhân trong tay cầm theo một cái lồng trúc đi đến. Mục Lâm Vãn tập trung nhìn vào, bên trong không phải là Gugu thì là gì chứ? "Nó không phải ở Mục phủ sao?" Mục Lâm Vãn có chút kinh ngạc. Chính mình ngày đó lúc tới tìm Ngọc Vận, thời gian còn quá sớm nên Gugu tự ghé vào trên bàn ngủ say, lúc ra ngoài cũng không có đánh thức nó. Còn tưởng rằng nó vẫn luôn quanh quẩn ở Mục phủ, không nghĩ tới nó đã bay về bên Ngọc Vận rồi. Như vậy cũng tốt, xem như có cái tiêu khiển. Mục Lâm Vãn đi qua cầm lấy cái lồng trúc, rồi đem cửa lồng mở ra. Gugu lập tức bay ra tới, bay vòng vòng xung quanh Mục Lâm Vãn, cuối cùng là ngừng ở trên đầu cậu. Ngọc Vận con ngươi tối sầm lại, thấp giọng nói: "Xuống dưới." Mục Lâm Vãn cảm nhận được Gugu vỗ vỗ cánh hai cái, đầu gật gật nhẹ, sau đó đáp ở trên bàn. Chính mình trước kia chỉ bảo nó mà nó có thèm phản ứng tí nào đâu! Vì cái gì Ngọc Vận nói một cái liền nghe lời! Sớm biết như vậy đã kêu Ngọc Vận lại đây giáo huấn cho nó một trận, vậy thì đầu mình cũng có thể nhẹ nhàng hơn không ít a. * * * Tác giả có lời muốn nói: Cứ bị sự ngu ngốk của chính mình làm khóc QAQ Buổi sáng lúc đi làm, phát hiện ra chìa khóa không thấy đâu, rõ ràng là vừa ngay bên cạnh! Có thể chìa khóa bị rơi ở khá xa, thật không muốn động a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]