"Tiểu công tử gọi lão nô có gì phân phó?" Tú bà hỏi.
Ngọc Vận để cậu ẩn nấp trong hậu viện của hoa lâu, con đường giao giữa sân và cửa đều có người canh giữ, thế nhưng hắn để lại tú bà ở đây cho cậu.
Tú bà chính là tâm phúc của Ngọc Vận, vậy mà Ngọc Vận đem bà ta để lại đây, mà là để canh chừng mình, hay là vì muốn cho mình an tâm hơn?
Mục Lâm Vãn tơ mơ đoán, nhưng là hạ nhân nơi này đem cậu trở thành tiểu công tử mà hầu hạ thật tốt, cậu muốn cái gì những người đó liền cấp cái đó.
Tú bà sợ hãi Mục Lâm Vãn nhàm chán, còn tìm một ít sách đặt trong phòng.
Mục Lâm Vãn giữ chặt tú bà, nhẹ giọng nói: "Còn có loại sách như này sao? Ta muốn tìm hiểu một chút, để sau này Ngọc Vận không bị thương nữa.."
Giọng nói của cậu cực kì nhỏ, sợ bị hộ vệ ngoài cửa nghe được.
Tú bà không hổ là người có nhiều kiến thức, chỉ ngạc nhiên một chút liền lập tức cười: "Vậy được, ngày mai ta sẽ đem những món đồ đó đó tới đây. Bất quá loại đồ này cần phải còn cần phải cất dấu cẩn thận mọt chút không thể để chủ nhân nhìn thấy được."
Mục Lâm Vãn vội vàng gật đầu: "Ta nhất định sẽ không để hắn nhìn đâu."
Chờ đến ngày thứ hai thì Mục Lâm Vãn liền biết được món đồ mà tú bà nói là gì, cậu vội vàng đem cửa sổ của căn phòng khép chặt lại, lật ra một cái, nhưng chỉ mới nhìn chút chút thôi hai bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-tu-xinh-dep-nhu-hoa/1112790/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.