Lý Trân Trân rất thích khóc.
Cũng không trách, nữ tử được nuông chiều phần lớn như thế, nàng bị đế vương sủng mười mấy năm. Mặt nàng rút trong ngực phụ hoàng, khóc thút thít.
Dư vị cao trào còn chưa qua, nàng cũng không biết chính mình vì sao mà khóc.
Lý Việt lại liên tục hôn lên mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối đây là làm nũng với phụ hoàng sao?”
Lý Trân Trân quay mặt sang hướng khác tiếp tục khóc, lại cũng không có rời khỏi vòng tay Lý Việt, trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn.
Trời lúc này, Lý Việt lấy tới một chiếc khăn màu vàng, lau côn th*t một phen, dán ở Lý bên tai Trân Trân, kêu nàng xem: “Trân Trân xem.”
“Đây là cái gì nha.” Lý Trân Trân hoàn toàn không thông chuyện nam nữ, chẳng sợ mới vừa rồi nàng đã hưởng qua tư vị trong đó.
“Đây là máu của Trân Trân vì phụ hoàng mà chảy.”
“A……” Lý Trân Trân vẫn không hiểu.
Lý Việt hôn hôn mặt nàng, đem côn th*t nửa mềm lại cắm vào tiểu huyệt nàng, Trân Trân “Ê a” vài tiếng, dính sát vào Lý Việt.
Lý Việt lúc này vô cùng cảm tạ Uyển quý phi mười lăm năm trước sinh Trân Trân cho hắn.
“Cao Thịnh.” Hắn giương giọng gọi người, Trân Trân sợ tới mức lại rút vào ngực hắn: “Không muốn không muốn, hu hu……”
“Sợ cái gì?” Khi nói chuyện, Cao Thịnh đã tiến vào, Lý Việt phân phó, “Đổi nước đi, trẫm cùng Trân Trân tắm gội, sau đó trở về tẩm điện.”
“Vâng.” Cao tổng quản tự mình đi đổi nước, Lý Trân Trân sắc mặt đỏ bừng mà nằm trong ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua/220887/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.