Ngày tháng bận rộn từng ngày trôi qua, Lý Việt cuối cùng cũng rút ra một ngày đi phủ công chúa gặp Lý Trân Trân.
Mấy ngày nay phủ công chúa sợ nơi yên tĩnh nhất kinh thành. Bên bình phong Lý Trân Trân đang học thêu khăn voan. Nàng từ nhỏ ít động tới mấy cái này, thêu cũng không tốt, nàng bĩu môi, không vui nói: “Sao lại thêu không đẹp chứ.”
Liễu Nhứ cười nói: “Chuyện này cũng phải có thiên phú, công chúa ngài tiện tay thêu là được.”
“Ta không muốn làm phụ hoàng thất vọng.”
Liễu Nhứ đang muốn mở miệng nói chuyện.
“Sao trẫm lại thất vọng.”
Lý Trân Trân vui mừng ngẩng đầu, Lý Việt xốc rèm châu đi vào “Phụ hoàng!, Trân Trân ném khung thêu, đứng dậy muốn nhào vào lòng hắn, trước đó vài ngày ngự y đã xác nhận thật sự có thai, Lý Việt tính toán sau khi cưới nàng tiến cung rồi mới nói cho nàng, nếu không nàng lại suy nghĩ miên man.
Thấy nàng nhào tới Lý Việt cuống quít bước nhanh tới, đón được nàng: “Chậm một chút.”
“Trân Trân rất rất nhớ phụ hoàng nha!”
Lý Việt cười cúi hôn lên trán nàng: “Phụ hoàng cũng vậy.”
Liễu Nhứ im lặng lui ra, Lý Việt ôm Trân Trân ngồi lên bàn, ngẩng đầu nhìn nàng, cười hỏi: “Tiểu công chúa của trẫm mấy ngày nay làm cái gì?”
“Thêu khăn voan ạ.”
Lý Việt cười: “Chỉ có khăn voan thôi sao? Không thêu yếm?”
Lý Trân Trân thẹn thùng lấy khăn che mặt mình, cách khăn hôn Lý Việt, chỉ chốc lát sau liền đem Lý Trân Trân hôn đến thở hồng hộc, mềm mại nằm trong lòng hắn, Lý Việt thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua/1115015/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.