Hai người cứ như vậy mà bị người Tây Lương bắt đi, một đường đi về hướng Tây Bắc.
Trong cuộc hành trình, Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn còn phát hiện ra bọn họ cũng không phải là đơn độc chạy trốn mà còn phân tán thành vài đoàn người khác nhau, để tiện cho việc tránh né người truy tìm.
Trên đường đi, vài đám người dần dần tụ tập lại với nhau, Triệu Nhu biết rằng hẳn là bọn họ đã tới biên giới rồi, cho nên bọn họ sẽ chuẩn bị lấy nàng và Chu Cẩn Ngôn ra để uy h.i.ế.p tướng sĩ biên quan cho đi qua, nếu không thì bọn họ cũng đã không mạo hiểm lớn như vậy mà gặp nhau trong quá trình bị truy đuổi bởi quân sĩ Đại Sở rồi.
Vì biết bọn họ đang ở biên giới nên tới buổi tối, thừa dịp người trông coi đang lơ là ngủ say, Triệu Nhu liền sốt sắng nhìn Chu Cẩn Ngôn hỏi: “Làm sao bây giờ, xem ra chúng ta đã tới biên giới rồi, lỡ đâu bọn họ không tính thả chúng ta, mang chúng ta đến Tây Lương quốc thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Cẩn Ngôn ngồi dưới đất, hai tay bị trói chặt, sau khi nghe thấy lời nói của Triệu Nhu, khuôn mặt đầy bùn của hắn khẽ mỉm cười, “Điện hạ đừng lo, ta có diệu kế.”
Triệu Nhu vui vẻ, muốn hỏi là cái gì, nhưng nàng vừa mới mở miệng ra thì động tác của bọn họ cũng vừa vặn đánh thức người trông coi, khiến cho hắn ta quay đầu lại để kiểm tra.
Hai người lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua-trieu-nhu/3742818/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.