Triệu Nhu muốn phản kháng nhưng sức lực lại không bằng hắn nên đành phải xoay đầu đi chỗ khác, “ Chàng đừng lãng phí thời gian nữa, ta không muốn nhìn thấy chàng, chàng mau đi đi.”
Chu Cẩn Ngôn như là không nghe thấy lời nàng nói, hắn chỉ lo cầm cái thìa lên, để sát vào miệng mình thổi thổi, sau đó đưa lên môi của Triệu Nhu.
Triệu Nhu ngậm chặt miệng không chịu buông ra, cho dù Chu Cẩn Ngôn có cố thử vài lần thì nàng vẫn không chịu uống thuốc.
Nhìn khuôn mặt gầy ốm của Triệu Nhu không còn phong thái như trước nữa, Chu Cẩn Ngôn liền nóng nảy, đặt thìa xuống, tức giận nói: “Rốt cuộc người muốn như thế nào? Vì sao người lại không muốn uống thuốc? Không uống thuốc, thân thể của người sẽ bị bệnh kéo xuống.”
Tiếp tục quay đầu không nhìn Chu Cẩn Ngôn, Triệu Nhu nghe vậy thì cười nói: “Thân thể của ta như thế nào thì có liên quan gì tới chàng? Chàng dựa vào cái gì mà quản ta?”
“Chỉ bằng ta là phò mã của người, là phu quân của người. Như vậy ta còn không thể quản người hay sao?” Chu Cẩn Ngôn đúng tình hợp lý trả lời nói.
“ Được a, đương nhiên là có thể quản.” Triệu Nhu đột nhiên quay đầu lại, khóe môi nàng nhếch lên, lộ ra vẻ trào phúng, “Nhưng những gì ta yêu cầu chàng có thể làm được không? Nếu chàng không làm được thì chàng không tính là phò mã của bổn cung, chàng cũng không được quản ta nữa.”
Triệu Nhu thiếu chút nữa đã bị lời nói của Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua-trieu-nhu/3742781/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.