"Không có". Nam nhân dứt khoát phủ nhận.
Hề Nhụy không tin, nàng chợt nhớ tới đêm đó khi tỉnh lại chỗ không chỉnh tề nhất trên y phục chính là cổ áo, mà mấy lần hắn cứu nàng cũng là thích xách cổ áo của nàng nhất.
Nghĩ như vậy nàng liền nói ra.
"Cô nương chớ ăn nói lung tung."
"...Ta không có ăn nói lung tung! "
Kỳ Sóc không nói một lời, nhìn xuống đôi mắt lấp lánh hiện lên sự nghiêm túc hiếm thấy của nàng, cùng với sự cố chấp, lại trầm mặc đẩy nàng vào trong xe ngựa.
Mà đám người Văn Nhân A Lăng đi theo phía sau cũng chạy tới.
"Đưa cô nương trở về".
Hề Nhụy không cam lòng, nhưng nhìn thái độ phủ nhận của hắn cũng không giống giả dối.
Nàng rối rắm nửa ngày, nghĩ trên đời này hẳn là không có chuyện trùng hợp như vậy nên dứt khoát buông bỏ.
Nghĩ đến mục đích hôm nay quan trọng hơn, nàng từ từ buông tay mình ra khỏi tay áo của hắn, khuôn mặt hòa hoãn, nhỏ giọng lúng túng nói.
"Không giấu gì công tử, hôm nay tiểu nữ đến đây là vì hoa Lăng Tiêu ở phía sau núi của công tử, mới vừa rồi không biết đây là núi của công tử nên có nhiều mạo phạm, không biết công tử có ý muốn hợp tác với Thôi gia hay không? Chúng ta có thể chia theo tỷ lệ".
Mắt thấy hắn giống như muốn cự tuyệt, nàng vội vàng lên tiếng: "Sẽ không để cho công tử chịu thiệt".
Thanh âm mềm mại mang theo từng tia cầu xin, thậm chí nàng bất chấp chân mình vừa mới được nắn khớp liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-co-nuong-moi-ngay-deu-so-thanh-than/923582/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.