Thừa dịp Hề Quảng Bình ban ngày đang làm nhiệm vụ, Hề Nhụy vất vả mới giải được cấm túc rốt cuộc cũng lấy lại được tự do.
Trong sương phòng lầu hai của Du Minh phường, nữ tử một thân váy áo xanh nhạt trong tay đang cầm một chiếc lò lưu ngân phi hoa, cửa phòng "Két" một tiếng bị đẩy ra mới nâng mắt lên.
"Nhụy nhuy." Giang Dư Mộc nhíu mày quay lại.
Hề Nhụy vốn sinh ra cực kỳ xinh đẹp, cũng không phải diễm lệ đoạt người, ngũ quan của nàng lộ ra một ít mềm mại tinh tế của quý nữ kinh đô, mặt mày như họa, sóng mắt lấp lánh rực rỡ.
Lúc này nàng mặc một bộ váy nhung trắng thêu hoa, áo choàng gấm đỏ nhạt mềm mại, làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, tóc mây bông bềnh.
"A Mộc." Thấy người trước mắt, Hề Nhụy trong nháy mắt lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng cởi mũ che xuống đưa cho Văn Nhân, lún đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện.
Nghe giọng nói của nàng ủy khuất, Giang Dư Mộc có chút buồn cười, nàng ít nhiều vẫn biết chuyện mấy ngày nay Hề Nhụy trải qua.
Vì thế tránh nặng tìm nhẹ, liền khẽ hỏi: "Hôm nay sao lại không thấy ngươi mặc chiếc váy bách điệp Như Ý Nguyệt tâm tâm niệm niệm trước kia? "
Nàng nhớ rõ Hề Nhụy vì muốn chế tạo bộ váy mới này tích góp ngân lượng rất lâu, lại lôi kéo người khác mới mua được đoạn lụa tuyết màu đỏ rực rỡ kia.
Hôm nay thật vất vả mới có thể ra ngoài nhưng lại không mặc vào một phen thật sự không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-co-nuong-moi-ngay-deu-so-thanh-than/243371/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.