Sau đó Tạ Lan thường xuyên tới tìm ta, qua hai tháng nhận được điện thoại của hắn, ta mới ngạc nhiên phát hiện ra đó là ngày sinh nhật hắn.
Năm ngoái ta còn chuẩn bị quà cho hắn trước rất lâu, nhưng năm nay mỗi ngày ta đều ở cùng Đoạn Thích chơi khắp nới, vậy mà hoàn toàn quên mất.
Tạ Lan có chút cô đơn nói: "Hôm nay sinh nhật ta, muốn cùng đi đi đến sau núi ngắm sao. Tạ Ninh, ngươi đi cùng ta được không?"
Cấp ba cũng là thời khắc ta và Tạ Lan âm u nhất, ba mẹ ta không ở cạnh, người duy nhất giúp đỡ ta là bà cũng đã mất.
Cô nương mười mấy tuổi liền thành kẻ bơ vơ, khi đó ta cái gì cũng không hiểu, cũng không sợ đàm tiếu mà thường xuyên ngủ qua đêm trong nhà Tạ Lan cùng với cọ cơm.
Cũng may, mẹ Tạ Lan là ngời rất tốt, chưa từng ghét bỏ ta, cũng không ra ngoài nói xấu, giống như mẹ ta, chiếu cố ta rất lâu.
Mẹ hắn đi rồi, hai chúng ta liền không còn gia đình.
Đoạn thời gian kia thật sự khó khăn. Mỗi ngày Tạ Lan đều như cái xác không hồn, không khóc, không cười, cả người như choáng váng.
Sau ta phát đỉnh núi phía sau trường học có thể ngắm những ngôi sao xinh đẹp liền lôi kéo hắn lên núi:
"A di nhất định ở nơi đó nhìn chúng ta, nàng vĩnh viễn sẽ không rời khỏi chúng ta."
Tạ Lan lúc ấy không nói chuyện, chỉ dùng sức mà ôm lấy ta, thật giống như chết đuối vớ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-chuan-tim-ban-doi/2664993/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.