Chương trước
Chương sau
Từ sau khi đấu thầu thành công, Lệ Đình bây giờ có thể nói là vô cùng đắc ý.

Dựa vào việc lấy được miếng đất phía tây thành phố kia, Thiên Vũ đã kí được hợp đồng cả trăm triệu. Hội đồng quản trị không còn xen vào chuyện của giám đốc điều hành là anh ta nữa.

Gần đây, công trình phía tây thành phố đã được khởi công, chắc chắn không quá một tháng sẽ có thể bắt đầu xây dựng.

Ba Lệ và mẹ Lệ cũng yên tâm ra nước ngoài nghỉ ngơi.

Có thể nói, bây giờ Thiên Vũ đã là thiên hạ của Lệ Đình, không một ai có thể khống chế anh ta. Hiện tại, anh ta và Đinh Dao Dao lại bước vào giai đoạn ngọt ngào. Nghĩ đến chuyện người phụ nữ kia bận rộn tổ chức tiệc sinh nhật cho anh ta, khóe môi Lệ Đình cong lên một nụ cười không đứng đắn.

Chỉ là, tên thanh mai trúc mã bên cạnh người phụ nữ đó có chút chướng mắt.

Nghe nói là quản lí của một công ty. Lệ Đình híp mắt, gọi một cuộc điện thoại.

Vừa cúp máy xong, điện thoại nội tuyến của phòng làm việc vang lên.

Lệ Đình tựa vào ghế, tùy tiện bắt máy, mặt mày phấn khởi, chắc lại là bàn chuyện hợp tác đây, anh ta thầm nghĩ.

"Tổng giám đốc, miếng đất phía tây thành phố kia..."

Lệ Đình lập tức có dự cảm không tốt.

"Đào ra được mộ cổ, bên phía chính phủ đã phái người đến tiếp nhận rồi."

Mắt của Lệ Đình tối sầm lại, cố gắng chống đỡ đứng lên: "Cậu nói cái gì?"

"Là một ngôi mộ cổ lớn, thời gian khai quật kéo dài vô hạn."

Không đợi Lệ ĐÌnh hoàn hồn, cửa phòng làm việc bị gõ vang: "Tổng giám đốc, không ít công ty đến hủy bỏ hợp tác rồi."

Từng tin tức ập đến, Lệ Đình tức giận đập điện thoại: "Chết tiệt."

*

Quán cà phê yên tĩnh.

18:36.

Mạnh Tây Nguyệt nhìn nữ chính Đinh Dao Dao mang theo vẻ mặt tiều tụy ngồi trước mặt mình, mím môi uống một ngụm cà phê: "Cô Đinh, từ khi vào quán đến giờ, chúng ta đã ngồi như thế này được gần mười phút rồi."

"Cô có việc gì không?"

Mạnh Tây Nguyệt cảm thấy mối quan hệ giữa cô và nữ chính Đinh Dao Dao không hề thân thiết như vậy. Khi đối phương hẹn cô, Mạnh Tây Nguyệt nghĩ đến chuyện Đinh Dao Dao là nữ chính của thế giới này, mà thế giới này lại tồn tại vì nam chính, cô không thể chắc chắn sẽ có thêm những nhân tố khác, ví dụ như tình tiết câu chuyện, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của cô hay không.



Mới đồng ý nhận lời mời của đối phương.

Đinh Dao Dao nhìn Mạnh Tây Nguyệt đang mặc trang phục công sở, mái tóc đen dài bới lỏng ở sau ót, gương mặt sắc xảo. Trước kia, cô ta từng muốn trở thành hình tượng người phụ nữ tinh anh, thành công như thế này, nhưng từ sau khi cô ta từ chức, vẫn luôn một lòng một dạ làm người phụ nữ đứng phía sau Lệ Đình, đối với Mạnh Tây Nguyệt chỉ còn lại sự hâm mộ.

Mạnh Tây Nguyệt đã từng là mơ ước của cô ta.

Bây giờ, cô ta đang rất rối. Cô ta không tìm được ai để thổ lộ, trước mắt chỉ có thể nghĩ đến người phụ nữ mạnh mẽ, dù cho gặp phải bất cứ khó khăn gì cũng có thể sát cánh chiến đấu cùng NS kia thôi.

"Tôi có thai rồi." Nói xong, Đinh Dao Dao xấu hổ cúi đầu.

Mạnh Tây Nguyệt vẫn là gương mặt lạnh lùng, không nói gì, đúng lúc, Đinh Dao Dao cũng không cần Mạnh Tây Nguyệt đáp lại.

"Đứa bé là của Lệ Đình."

*

Đoàn làm phim cung đấu.

Hạ Ngữ An đã đến phim trường từ rất sớm, chuẩn bị quan sát những người khác đóng phim như thế nào. Nếu như lát nữa Mạnh Tây Nguyệt đến mà nàng NG quá nhiều lần thì không phải sẽ rất mất mặt sao.

Nàng cũng cần mặt mũi mà.

Nàng cũng không phải học không công. Trước khi đến, nàng đã kêu Chung Nhạc và Lâm Kỳ đi mua trà sữa, bánh ngọt và đủ loại đồ ăn vặt.

Bánh ngọt đều là loại nhỏ, sẽ không mập.

Đợi tối đến, đặt đầu bếp của khách sạn năm sao làm đồ ăn, xem như bữa khuya vậy.

Lúc này, Hạ Ngữ An đang đọc lại lời thoại, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi câu thoại. Sắc mặt, dáng vẻ, nàng đều âm thầm mô phỏng lại một chút.

Chỉ đợi đến khi Mạnh Tây Nguyệt đến thăm ban thôi.

Trong lòng Hạ Ngữ An, hôm nay, nhất định đối phương sẽ đến.

18:13

Chung Nhạc và Lâm Kỳ xách một đống đồ ăn quay lại.

Chung Nhạc: "Chị Hạ, mua đủ hết rồi."

Hạ Ngữ An không thèm nhìn lấy một cái, vẫn còn đang nhẩm lời thoại: "Chia cho mọi người đi."

Chung Nhạc dạ một tiếng, cùng Lâm Kỳ thuần thục chia đồ ăn cho mọi người. Đoàn làm phim bỗng chốc đều là tiếng cảm ơn, khen ngợi Hạ Ngữ An.

Đợi sau khi phát xong, Chung Nhạc và Lâm Kỳ mệt mỏi uống trà sữa giải khát. Lần đầu tiên Chung Nhạc nhìn thấy Hạ Ngữ An tập trung như thế này.

"Chị Hạ, kịch bản lần này khó lắm à?" Chung Nhạc đã từng đọc kịch bản. Lời thoại không nhiều, chỉ là chút hồi ức của hoàng đế, tổng cộng chỉ ra sân hai lần, những lần khác đều là xuất hiện thông qua lời kể của người khác."

Cũng không có chỗ nào đặc biệt, suy cho cùng chỉ là một bình hoa xinh đẹp thôi.

Hạ Ngữ An vặn mình, uống một hớp nước, hiếm thấy chịu giải thích một câu: "Lát nữa Mạnh Tây Nguyệt sẽ đến thăm ban. Tôi không thể mất mặt được."

Chung Nhạc ồ lên một tiếng. Cô ấy xem như đã biết được mối quan hệ giữa Hạ Ngữ An và NS tốt đến mức nào.

Trái lại, Lâm Kỳ nghe thấy tên của Mạnh Tây Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Lúc nãy hình như em nhìn thấy tổng giám đốc Mạnh ở quán cà phê á."

Quán cà phê?

Hạ Ngữ An vô thức nhìn đồng hồ. Đối phương tan làm rồi?

Thế mà lại không tăng ca? Vậy tại sao lại không gọi điện thoại cho nàng, nói trước một tiếng chứ?

Nàng lấy điện thoại ra, chuẩn bị nhắn tin cho Mạnh Tây Nguyệt, tùy tiện hỏi Lâm Kỳ: "Cô ấy đi đến quán cà phê làm gì vậy?"

Lâm Kỳ nhíu mày suy nghĩ: "Hình như cô ấy ngồi với một cô gái."



Cô gái?

Hạ Ngữ An vẫn còn đang đánh chữ, vô thức nghĩ rằng người đó là bạn của Mạnh Tây Nguyệt, không khỏi nảy sinh lòng so sánh: "Xinh không?"

Lâm Kỳ nhớ lại một chút: "Rất bình thường." Rồi lập tức ồ một tiếng: "Em nhớ ra rồi, người ngồi chung với cô ấy hình như là cô bạn gái tai tiếng của tổng giám đốc Lệ của Thiên Vũ - Đinh Dao Dao á."

Trước khi Lệ Đình xác nhận mối quan hệ với Đinh Dao Dao, tin tức vỉa hè nổi lên không ngừng. Đinh Dao Dao cũng từng bị chụp mấy lần. Mặc dù tin tức rất nhanh đã bị gỡ xuống, nhưng Lâm Kỳ có chị họ là người đại diện, tin tức của cô ấy rất nhanh nhạy, Lâm Kỳ cũng theo đó biết được một chút.

Cộng thêm, dường như lần này Thiên Vũ xuất hiện nguy cơ rất lớn, cố phiếu giảm mạnh, nghe nói tài chính bị đứt đoạn, tổn thất trên trăm triệu.

Chẳng lẽ, Thiên Vũ muốn làm thông gia với NS nên người bạn gái tai tiếng Đinh Dao Dao này mới tìm đến tận cửa.

Lâm Kỳ dường như có chút không khống chế được trí tưởng tượng của bản thân.

Còn Hạ Ngữ An, người đang chuẩn bị gửi đi tin nhắn đã soạn xong, nghe thấy cái tên Đinh Dao Dao này, trong đầu ong ong vang lên mấy tiếng cảnh báo.

Lần trước, đối phương tỏ ra vô cùng thân thiết kêu Mạnh Tây Nguyệt gọi cô ta là Dao Dao. Nếu như nàng không cản lại, nói không chừng đối phương sẽ lại được nước lấn tới.

Phủi quần áo đứng lên, tin nhắn đã soạn xong cũng không gửi nữa. Nàng muốn đích thân đi xem một chút. Nếu như bạch liên hoa kia dám dụ dỗ Mạnh Tây Nguyệt ở sau lưng nàng, chắc chắn nàng sẽ cào rách mặt bạch liên hoa kia.

Lệ Đình thì nàng không tính toán, nếu như cô ta dám động vào Mạnh Tây Nguyệt, nàng sẽ giết chết cô ta.

"Địa chỉ ở đâu?"

Lâm Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt báo địa chỉ.

Nhìn Hạ Ngữ An khí thế hùng hổ, bước trên đôi giày cao gót lộp cộp đi ra bên ngoài, Chung Nhạc và Lâm Kỳ sững người: "Chị Hạ, chị định đi đâu vậy?"

Giọng nói của Hạ Ngữ An rất tức giận: "Tôi sẽ quay lại nhanh thôi."

Chung Nhạc và Lâm Kỳ liếc nhìn nhau. Chung Nhạc ngượng ngùng nói: "Sao tôi có cảm giác chị Hạ đen mặt giống như đang đi đánh ghen vậy ta?"

Lâm Kỳ cẩn thận phụ họa: "Tôi... tôi cũng thấy vậy."

18:37

Cuối cùng Hạ Ngữ An cũng đã chạy đến quán cà phê, liếc nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt ngồi trước cửa sổ thủy tinh.

Dáng vẻ lạnh lùng.

Trong lòng có chút thoải mái.

Hạ Ngữ An tìm một chỗ vừa có thể trốn vừa có thể nghe được hai người họ nói chuyện, ngồi xuống, tùy tiện kêu một ly cà phê, vểnh tai lắng nghe.

*

Đinh Dao Dao thấp giọng kể mọi việc: "Thiên Vũ xảy ra vấn đề lớn, đối tác đều muốn rút lui. Thiên Vũ đã lún quá sâu rồi, gần đây Lệ Đình đều bận rộn đến mức tối cũng không về nhà."

"Cho dù có mời tổng giám đốc đời trước là bác Lệ thì cũng không giải quyết được chuyện gì."

"Trừ phi lúc này có người bơm tiền vào. Nhưng bây giờ, Thiên Vũ là một cái động không đáy, không có ai chấp nhận mạo hiểm."

Mạnh Tây Nguyệt nhấp một ngụm cà phê lạnh dần. Những chuyện này cô đều biết, nhưng vẫn không nói chen vào.

"Bác Lệ kêu Lệ Đình liên hôn với Hạ thị."

Hạ Ngữ An đang nghe lén bỗng ngơ ngác. Nàng muốn liên hôn với Lệ Đình hồi nào? Sao nàng lại không biết nhỉ?

"Lệ Đình cũng đã đồng ý, nhưng mà tôi đang mang thai con của anh ấy." Nói đến đây, Đinh Dao Dao đỏ mắt, sờ lên bụng: "Lúc đầu, tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ, nhưng bây giờ anh ấy lại kêu tôi phá bỏ nó."

Nói đến đây, Đinh Dao Dao nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt: "Tôi nên làm gì bây giờ?" Đứa bé đã gần ba tháng rồi. Cô ta cũng không ngờ Lệ Đình lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả đứa con ruột thịt của mình cũng không cần.

Mạnh Tây Nguyệt: "..."

Mạnh Tây Nguyệt chợt phát hiện mức độ phiền phức của nữ chính này đã vượt qua cả nữ phụ độc ác Hạ Ngữ An rồi, không, là vượt xa hơn rất nhiều.



Mạnh Tây Nguyệt bình thản, sắc bén trả lời cô ta: "Cô Đinh, cô chấp nhận cho con mình tương lai trở thành một đứa con riêng sao?"

Đinh Dao Dao sững người, bỗng khóc lớn. Mạnh Tây Nguyệt nhấp một ngụm cà phê đã lạnh.

Hạ Ngữ An ở một bên nghe thấy tiếng khóc của bạch liên hoa, buồn nôn chết đi được. Lúc trước khi làm sao lại không nghĩ đến hậu quả này chứ.

Một lúc sau, Đinh Dao Dao khóc đã rồi, lau nước mắt: "Tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi có thể không cần đứa bé này, nhưng tôi muốn sinh nó ra. Tôi sẽ đi cầu xin cô Hạ, nể tình đứa bé này vô tội, nhận nuôi nó."

"Tôi cam đoan sẽ không xuất hiện bên cạnh đứa bé nữa." Nói đến đây, Đinh Dao Dao lại òa khóc.

Mạnh Tây Nguyệt: "..."

Đinh Dao Dao cầm túi lên, chuẩn bị rời đi. Hạ Ngữ An bị ép phải nuôi đứa trẻ không còn ngồi yên được nữa, xông ra: "Đứa con hoang ở đâu nhảy ra lại kêu tôi nuôi. Đinh Dao Dao, da mặt của cô dày đến mức nào vậy?"

Đinh Dao Dao nhìn thấy Hạ Ngữ An đột nhiên xuất hiện, thấy dáng vẻ nàng muốn đánh cô ta thì vô thức che bụng.

Hạ Ngữ An không thèm đánh Đinh Dao Dao. Đánh cô ta nàng còn sợ bẩn tay nữa là khác. Nàng hừ một tiếng: "Mạnh Tây Nguyệt, đến giờ tôi đi quay phim rồi."

Nàng nhìn Mạnh Tây Nguyệt, lả lướt bỏ đi.

Mạnh Tây Nguyệt: "Ngại quá, cô Đinh, tôi phải đi rồi."

Đinh Dao Dao cắn môi, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Mạnh Tây Nguyệt thì nuốt xuống câu hỏi tại sao đối phương lại muốn làm bạn với Hạ Ngữ An.

Đợi sau khi Mạnh Tây Nguyệt đi, Đinh Dao Dao sờ lên bụng, gương mặt ưu sầu, vô cùng quật cường.

Chờ Mạnh Tây Nguyệt vừa mới đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Hạ Ngữ An tựa lên thân xe, hai tay khoanh trước ngực, pose dáng.

"Mạnh Tây Nguyệt, lần này Đinh Dao Dao rất là quá đáng, cho nên tôi mới không kiềm chế được thôi đó."

Con ngươi đen láy như mực của Mạnh Tây Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng, bên môi mang theo nụ cười yếu ớt: "Tôi biết."

Hạ Ngữ An nhìn nụ cười trên môi Mạnh Tây Nguyệt.

Đắc ý đạt được một kết luận.

Quả nhiên trong lòng Mạnh Tây Nguyệt, nàng vẫn là người quan trọng nhất.

*

Đinh, độ thiện cảm: +2

Độ thiện cảm trước mắt của Hạ Ngữ An: 85
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.