Nàng nói bóng nói gió, dĩ nhiên Mạnh Tây Nguyệt nghe hiểu. Trong đôi mắt của cô phản chiếu rõ hình bóng của nàng.
Mái tóc dài hơi xoăn rối tung rối mù, vết móng tay trên đôi má trắng nõn trông càng thêm thê thảm. Son môi được bôi tỉ mỉ bị lem ra khóe môi, trên cánh tay trắng trẻo lộ ra ngoài cũng có mấy vệt đỏ do bị túm lấy, nhưng may mà không bị trầy.
Mạnh Tây Nguyệt nghiêm túc vuốt tóc cho Hạ Ngữ An: "Ngữ An, em làm tốt lắm."
Hạ Ngữ An ngây người một lúc, sau đó mỉm cười vui vẻ. Trong đôi mắt cười kia như chứa đựng những vì sao, dường như cả một mảng trời đều rơi vào trong đôi mắt ấy, lóe sáng lại chói mắt.
Từ khi trái tim bắt đầu xao động đến giờ Mạnh Tây Nguyệt vẫn chưa từng bình tĩnh lại. Yết hầu chuyển động, không lên tiếng. Ánh mắt dời sang ba người kia. Dáng vẻ chật vật không khác Hạ Ngữ An. Ba người co cụm lại với nhau, đối diện với ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt.
Cơ thể run rẩy.
Đôi mắt kia lạnh thấu xương, giống như một tảng băng, khiến người nào nhìn thẳng vào cũng sẽ hoảng sợ, hoàn toàn mất hết sự phách lối khi nói xấu sau lưng người khác lúc nãy. Người nào người nấy đều cúi đầu như chim cút, không dám nói tiếng nào.
Nhanh như vậy đã nhát gan rồi. Mạnh Tây Nguyệt không có ý định không truy cứu. Cô mở miệng, giọng nói nặng nề và lạnh lẽo: "Người đi cùng với mấy người đâu?"
Vừa dứt lời, ba người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-chuan-dung-vo-ga-chong/2304836/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.