"Bỏ tôi xuống!!!"
Nghe câu nói mang âm khí và đôi mắt sao băng lạnh giá kia khiến anh nhíu mày nhưng vẫn không buông Tô Tuyết xuống.
"Không có đứa con gái may mắn nào được Nhan Thần đây chạm vào đâu..!"
"Tôi có nói với anh là tôi rất ghét bị nam nhân chạm vào chưa nhỉ..?"
"Không có ngoại lệ..?" - tay anh ôm cô chặt hơn.
"Anh là cái quỷ gì mà có quyền nằm trong ngoại lệ của tôi??"
"BUÔNG TÔI RA MAU!!!" - Tô Tuyết không kiên nhẫn được liền vùng vẫy, nhất quyết nhảy xuống đất. Anh đành thả ra, Tô Tuyết vừa chạm đất liền lùi xa Nhan Thần mấy bước chân chau mày nhìn anh mà phủi phủi quần áo như sắp bị lây bệnh truyền nhiễm đến nơi.
"Đừng có tỏ thái độ như vậy! Tôi đã cứu cô đấy!" - Nhan Thần hơi bực mình nhìn Tô Tuyết.
"Cứu..?"
Nhan Thần thấy cô thắc mắc liền hất mặt ra phía trước, Tô Tuyết hiểu ý liền quay người lại nhìn thì thấy bọn thuộc hạ của anh đang kéo cái xác trên tay vẫn cầm khẩu súng đem đi xử lí.
"Là sao? Không hiểu.." - cô quay lại nhìn anh vẫn thắc mắc.
"Tôi là người ân oán dứt khoát..!"
Cái gì mà ân oán dứt khoát ở đây??? Tô Tuyết đứng nhìn Nhan Thần, đôi mày chưa thể giãn ra vì cô không thể thông nổi mấy lời anh nói. Đúng lúc đó Khiết Hạo tất tưởi chạy đến...
"Lãnh Tuyết tiểu thư! Cô có sao không?? Lúc nãy may mà Thần ca bế cô né kịp nên tên kia không bắn trúng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-chu-nhan-toi-yeu-em/2424424/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.