Editor:Gà tròn vo
Beta – reader: LK
Trên bầu trời khẽ rơi xuống những bông tuyến trắng tinh, từng bông từng bông nhỏ bé theo gió bay là là trên mặt đất.
Cơ thể Thiên Hương theo đó cũng dần dần chuyển lạnh.
Thiên Hương mấp máy nói: “Tiểu Nhiên, ta yêu ngươi.”
“Ta biết…..”
“Tiểu Nhiên, kỳ thật ta rất muốn gọi ngươi là Nhiên nhi….. nhưng kiểu xưng hô này vô cùng thân thiết….. nên, nên ta không dám gọi…..”
“Cũng chỉ là một cách gọi thôi mà, ngươi muốn gọi gì cũng được, Thiên Hương……”
“…..Nhiên nhi, Nhiên nhi….. Nhiên nhi, ta yêu ngươi….. cho dù ta không thể tiếp tục ở bên ngươi….. nhưng ngươi cũng đừng khóc…..”
“Nhiên nhi, Thiên Hương hy vọng ngươi mãi nhớ tới ta…. mãi mãi…..”
Ta dùng thủy thượng phi bay thật nhanh tới vườn mai mơ ở ngoại thành.
Những bông hoa trắng đã bắt đầu vặn mình bung cánh khoe sắc. Cả một mảnh đất rộng lớn dường như bị bảo phủ bởi sắc hoa hòa quyện cùng bông tuyết.
Ta ôm Thiên Hương trong lòng, cẩn thận ngồi xuống.
Những bông tuyết đùa nghịch rơi cả trên người Thiên Hương.
Ta gắt gao ôm chặt lấy hắn, trong ngực tựa như có hàng ngàn con kiến lửa thi nhau đốt, làm tim ta đau đớn quằn quại.
Thân thể Thiên Hương lạnh dần, dường như không còn hơi ấm nữa.
Trước đây, ta vẫn muốn mang Thiên Hương đến nơi này cùng ngắm hoa. Ta nghĩ sẽ cho hắn thấy bất ngờ khi ngắm nhìn cảnh tượng hoa mai cùng những bông tuyết vui đùa trong không trung…..
Ta nghĩ, hẳn Thiên Hương sẽ rất thích thú.
Nhưng cho đến cùng, Thiên Hương vẫn không có dịp tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353451/chuong-56-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.