Editor:Gà tròn vo
Beta – reader: LK
Thời điểm ta mở mắt tỉnh dậy, chiếu vào mắt ta chính là cái trần nhà, cái rèm giường, chiếc chăn quá đỗi quen thuộc…..
Nơi này là Phượng điện, là tẩm cung của Hoàng Thượng.
Thất thần nhìn trần nhà hồi lâu cho đến tận lúc có người bước tới. Người nọ bước dần tới bên giường, ngồi xuống.
Hơi nghiêng đầu nhìn, ta thấy Hoàng Thượng tươi cười nhìn ta.
Trong đôi mắt sáng ngời hữu thần của một đấng minh quân lộ rõ sự kinh hỉ, hắn nhẹ vuốt má ta rồi nói: “Nhiên nhi, ngươi đã tỉnh?”
Khẽ động môi, ta nói: “Ư…..” Thanh âm như bị ngăn lại trong thanh quản.
Hoàng Thượng rót cho ta một ly trà ấm, đưa tới bên môi ta.
Nhấp một ngụm, ta lắc lắc đầu.
Hoàng Thượng đặt chén trà qua một bên nói: “Nhiên nhi, ngươi muốn nói cái gì?”
Ta nói: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Hắn nhíu mày nói: “Nhiên nhi, không được vô cớ làm loạn.”
Ta nói: “Chỉ cần ta khỏe lại, ta sẽ rời đi nơi này.”
Hắn khẽ cười, nụ cười mang theo vài phần chua xót, hắn nói: “Nhiên nhi, ngươi không-thể-ly-khai được.”
Ta không nói lời nào.
Hắn lại nói: “Nhiên nhi, Trẫm giữ ngươi lâu như vậy thì làm sao có thể để ngươi có khả năng rời đi.”
Hắn cúi đầu, đặt lên trán ta một nụ hôn. Hoàng Thượng trèo lên giường, chui vào trong chăn ôm chặt lấy ta cùng ngủ.
(Tác giả chen ngang: Ôi, vì không nghĩ ra nên để chuyện gì phát sinh tiếp, cuối cùng đành để kỳ tích thoát chết này xảy ra vậy.)
Ở bên Hoàng Thượng, ta phải thừa nhận hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353430/chuong-45-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.