Editor:Gà tròn vo
Beta – reader: LK
Tối hôm đó, Thiên Hương ôm cầm, ta cầm kiếm, hai ngươi sóng vai đi dạo cả đêm mà không trở về Tô phủ.
Thiên Hương nói: “Tiểu Nhiên, võ công của ngươi hẳn là rất cao?”
Cười một cái, ta nói: “Ân, nếu so về võ công thì trong giang hồ hẳn không quá mườingười có thể thắng ta.” (vâng, chỉ xét về võ công thôi _ _!!)
“A, Tiểu Nhiên thật lợi hại, ta thật ngưỡng mộ ngươi.”
Hắc hắc cười, ta nói: “Chờ sau khi hồi cung, ta sẽ dạy ngươi luyện kiếm. Như vậy sau này sẽ không sợ người khác khi dễ mà cũng có thể tự bảo vệ mình.”
Thiên Hương vui vẻ cười, nói: “Được nha.”
Đang đi, bỗng nhiên Thiên Hương dừng lại, nói: “Tiểu Nhiên.”
Dừng lại bước chân, ta xoay người nhìn hắn: “Ân?”
Hắn nói: “Sau này, ngươi hành tẩu giang hồ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Ngươi cầm kiếm, ta ôm cầm, trở thành truyền thuyết trên giang hồ đi!” Lời nói của Thiên Hương tựa như một lời bông đùa bình thường.
Khẽ cười, ta nói một tiếng: “Hảo”.
Chúng ta dừng chân tại một đình nghỉ ở Tây hồ, Thiên Hương đánh đàn, ta ngắm trăng.
Đang say sưa tận hưởng giây phút thư thái này, Thiên Hương chợt ngừng đàn nói: “Tiểu Nhiên, Yêu Long kiếm của ngươi và Truy Vân cầm của ta có quan hệ đó.”
Khuỷu tay tỳ lên bàn đá, một tay chống má, ta nhìn Thiên Hương đợi hắn kể tiếp.
Thiên Hương bắt đầu kể.
Ba trăm năm trước, Truy Vân cầm không phải gọi là Truy Vân cầm mà gọi là Vọng Nguyệt cầm.
Cầm này được phụ mẫu của một tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353424/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.