Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Thứ ta đang mặc chính là những cánh hoa đỏ thẫm, thứ ta đeo trên đầu chính xác là nhụy hoa vàng rực tỏa sáng long lanh câu dẫn chú ý của mọi người. Còn thân thể ta… chính xác tuyệt đối… chính là… chính là thân cây.
Cũng có thể còn hơn cả thế nữa.
Buổi tối nay, ta coi như một mình một kiểu đi, quỷ dị không phải người.
Tối đến trời đã chuyển lạnh nên bữa tiệc được tổ chức trong Tử Kim điện.
Hoàng Thượng từng bước khoan thai đi phía trước, dẫn đầu đám người bọn ta tiến nhập vào cung.
Trong nháy mắt, cả cung điện vang lên “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.
Hoàng Thượng chỉ nói độc một câu “Bình thân” lạnh nhạt đến không nghe ra được tâm tình gì.
Ở phía sau, ta chỉ bước từng bước nhỏ để mong kéo khoảng cách càng xa càng tốt.
Trái nhìn, phải nhìn, chung quanh đều nhìn.
Tấm thảm đỏ chạy dọc đường đi, các trang sức thuộc loại kỳ trân dị bảo, những bức thư cổ, các mỹ nhân… đều không thiếu.
Nơi này thật hoa lệ, nhìn từ đằng xa cũng biết nơi này rất xa xỉ. Nếu sau này ta có trở thành cường đạo, có lẽ ta sẽ càn quét một lượt nơi đây.
Vị trí của Hoàng Thượng quả nhiên là chỗ cao nhất. Tầm mắt bao quát cả cung điện này, ta chợt nhìn thấy bên cạnh Mộc Linh còn trống, liền thản nhiên mà đi đến đấy.
Tiến lại gần, ta cùng Mộc Linh chào hỏi hai ba câu rồi ngồi xuống ghế.
Hoàng Thượng quay đầu lại, lãnh thanh nói: “Nhiên nhi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353412/chuong-36-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.