Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Cứ như vậy người đánh đàn, người nhảy múa, thẳng đến khi ta trở về Mặc các thì trời đã muộn.
Trên bàn trong đại sảnh vẫn bày nguyên thức ăn thơm ngon, bất quá đều đã nguội hết cả rồi.
Ngồi xuống ghế, ta nói: “Tiểu Lý Tử, ngồi đi, chúng ta cùng ăn.”
Tiểu Lý Tử sợ sệt nhìn ta, toàn thân ngây như phỗng.
Nhẹ cười, ta nói: “Bình thường, ngươi đâu có lo ngại việc gì, sao hôm nay tự nhiên lại ngoan thế? Ngồi xuống không?”
Tiểu Lý Tử ngại ngùng cười rồi cũng mau chóng ngồi xuống.
Một gắp thức ăn, một miếng cơm, Tiểu Lý Tử bỗng ngẩng đầu lên hỏi ta: “Hôm nay, ở trong Thiên Hương các phát ra một tiếng nhạc rất kỳ lạ. Tiếng đàn đó khác hẳn với âm điệu thường ngày mà Thiên Hương công tử hay chơi, có chút tự nhiên cùng phóng khoáng. Cái đó, có phải là tiếng đàn công tử tấu không?”
Ta gật đầu.
Đôi mắt hắn chợt sáng lên: “Mấy ngày sau chính là sinh thần của Hoàng Thượng, nếu công tử chấp nhận tấu một khúc trong buổi yến tiệc đó thì sẽ không sợ bị người khác lấy đi tiểu tâm can của người.”
“… Tiểu tâm can?”
“Thì đó, vàng bạc châu báu của công tử đó.”
“…” Vì cái gì mà mọi người đều cho rằng ta thích tiền đến vậy chứ?(Tự mình làm còn hỏi ai?!) Ta ho khan mấy cái, nói: “Ta không thèm tiền, không khát vàng, thật sự là không có mà.” Tiền tài chỉ là vật phòng thân thôi.
Ánh mắt Tiểu Lý Tử nhìn ta tràn ngập xem thường.
Ta cũng không nói gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353387/chuong-24-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.