Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Sáng sớm hôm nay, người vỗ mạnh một cái vào sau gáy ta, ném cho ta cái hòm đựng thuốc nói: “Đi theo ta. Hôm nay Vương đại thẩm bị cảm mạo, phải qua bắt mạch.”
Ta “nga” một tiếng, từ trên giường bò dậy, cầm hòm thuốc lẽo đẽo theo sau.
Đến nhà Vương đại thẩm, gia gia chẩn qua mạch tượng rồi bắt ta làm thử.
Ta sờ sờ, gật gật đầu.
Gia gia vui vẻ gật gật đầu hỏi: “Thấy gì?”
“Tim của Vương đại mụ đang đập.”
Gia gia nghẹn khí, khụ một chút rồi lại giáng cho ta một cái đập vào gáy.
Ta trưng hai mắt oan uổng nhìn gia gia.
Gia gia thở dài rồi nói: “Ngoài ra còn gì nữa?”
“Vương đại thẩm bị cảm mạo.”
Gia gia mỉm cười, mặt giãn ra hỏi: “Nga? Ngươi nói xem, ngươi dựa vào đâu mà biết?”
“…” Ta trầm mặc.
Gia gia thấy ta còn do dư chưa lên tiếng lại nói thêm: “Ngươi cứ nói. Nói sai ta sẽ không mắng ngươi đâu.”
Ta trộm nhìn gia gia một cái, nói: “Gia gia nói thì phải giữ lời đó.”
Người gật đầu.
Hít hít cái mũi, ta nói: “Sáng sớm nay gia gia có nói qua, Vương đại thẩm bị cảm mạo, bắt con phải mang hòm thuốc theo người tới đây mà.”
Gia gia ngẩn người cả nửa ngày. Vương đại thẩm “phì” một tiếng, bật cười.
Gia gia lại đập cho ta một cái vào gáy. Ta ủy khuất nhìn gia gia nói: “Người đã nói là không mắng con rồi mà. Người không giữ lời hứa gì cả.”
Khóe miệng gia gia co giật, nói: “Ta nói không mắng ngươi chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353372/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.