Không gian mờ ảo bao bọc khung cảnh trước mắt. Nơi đây sao lại kì lạ như vậy, dường như chỉ vừa ngước mắt là có thể nhìn thấy dải ngân hà xa xăm.
Thấp thoáng phía đồi bên kia là thân ảnh quen thuộc, Nguyên Thần buộc miệng:
- Ca...
Người ấy quay đầu nhìn hắn, hắn vươn tay đến nhưng không sao chạm vào được. Tay hắn khựng lại giữa không trung. Một thoáng sau khung cảnh bỗng nhiên nứt nẻ, không gian lạnh lẽo trở nên vỡ vụn rơi vào khoảng không tịch mịch.
Người ấy nhìn hắn, nở nụ cười lưu luyến đầy chua xót. Hắn nhìn thấy miệng người ấy khép khép mở mở, câu nói ấy khắc chặt vào trái tim:
- Anh yêu em.
- Dịch ca... Dịch ca. Ca !!!
Nguyên Thần bàng hoàng tỉnh dậy từ giấc mộng. Đồng hồ điểm 3h20 sáng. Hôm qua mặc dù rất mệt nhưng hắn vẫn không tài nào ngủ được, hắn nhớ anh. Vậy mà vừa thiếp đi đã gặp ác mộng.
Khẽ bước đến bên giường bệnh, nhìn nhịp tim đều đều hiển thị trên máy đo khiến tâm hồn hắn nhẹ đi rất nhiều.
Nguyên Thần khẽ quỳ xuống, nắm lấy tay Phương Dịch đặt đó chiếc hôn, nhỏ giọng thì thầm:
- Phương Dịch, em sẽ không đánh mất anh. Sẽ không, không bao giờ có chuyện đó.
Chắc có lẽ là do gió đêm đã khiến cho giọng hắn nghe qua có phần run run như cố giấu nỗi nghẹn ngào.
_______________________
* Tít... Tít... Tít...* - Âm thanh máy đo nhịp tim đều đều.
Gió từ cửa kính sát đất thổi vào khiến chiếc chuông gió kêu leng keng.
Ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728496/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.