Cơ thể đau nhức lại còn nóng ran. Phương Dịch uể oải mở mắt.
- Ca, anh tỉnh rồi. - Nguyên Thần tay cầm khăn chườm trán cho anh.
- Gì vậy ? - Giọng Phương Dịch khàn khàn, nói không thành tiếng.
- Anh sốt rồi. Nghỉ ngơi một chút, em xuống bếp lấy cháo lên cho anh.
Nói rồi hắn vụt chạy rời khỏi phòng.
Phương Dịch từ sáng sớm đã mê man, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Nguyên Thần có gọi cho bác sĩ nhưng do các tuyến đường phủ tuyết nên không thể đến, chỉ có thể nói sơ qua biểu hiện rồi bác sĩ chỉ cách hạ sốt. Không bệnh cũng lạ, thời tiết hôm qua đã âm mấy độ, vậy mà còn phải " làm việc " từ phòng ngủ vào đến phòng tắm, xuống tận nhà bếp.
- Cháo đến rồi. Ca, cố gắng ngồi dậy ăn chút đi. - Nguyên Thần mặc quần sọt cởi trần, hai tay cẩn thận bê bát cháo nóng hổi.
Phương Dịch khoát tay bảo không ăn, anh trở mình đưa lưng về phía hắn.
- Dịch ca, đừng giận em mà. Em sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.
-...
- Bảo bối a ~ Ăn tí gì đi. Giận thì giận nhưng bản thân anh là quan trọng nhất. Ngoan nào, từ sáng người ta đã thức dậy làm cho anh đó...
-...
" Cháo Nguyên Thần nấu ? Người không phân biệt được đâu là muối đâu là đường thì còn có thể nấu ăn được hay sao ? "
Anh đang giận hắn, nhưng nghĩ lại tấm lòng của hắn thì anh lại nguôi ngoai.
Phương Dịch chống tay ngồi dậy, cơn đau dữ dội từ mông truyền đến sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728465/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.