Chương trước
Chương sau
Sáng chủ nhật không phải đi làm. Nguyên Thần được hôm dậy sớm, không đánh thức Phương Dịch mà một mình đi chạy bộ. Tâm tình hắn tốt đến nỗi ngay cả Nguyên Lập cũng phải ngạc nhiên.
Cát Na có ca trực ở bệnh viện nên vẫn phải đi làm. Nguyên Đạt có hẹn đi chơi golf nên cũng rời khỏi nhà.
Phương Dịch từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy Nguyên Lập ngồi uống trà đọc báo. Vì chưa từng tiếp xúc với anh ta nên khoảng cách giữa hai người vẫn còn lạ lẫm. Phương Dịch đi thẳng ra cửa liền bị gọi lại bởi giọng nói trầm thấp của Nguyên Lập:
- Cậu nghiêm túc với em trai tôi chứ ?
Phương Dịch đi lại bàn trà, ngồi đối diện với anh ta.
- Tôi biết chuyện của hai người. Bản thân là anh trai nên tôi có quyền phải bảo vệ em của mình.
- Nguyên tiên sinh, tôi biết anh nghĩ gì về tôi. Đúng thật trước đây tôi đã lợi dụng tình cảm mà Nguyên Thần dành cho tôi để có tiền giúp mẹ mình trị bệnh. Qua thời gian bên nhau, tôi hiểu thêm về con người của em ấy. Và tôi nhận ra rằng tôi đối với Nguyên Thần không còn là tình cảm giả dối, mà là thật lòng muốn chia sẻ những vui buồn, những khó khăn bất lực mà em ấy phải chịu đựng. Chúng tôi đến với nhau là sự rung động của con tim. Tôi sẽ không làm anh phải thất vọng. Cho nên, hãy tin tưởng ở tôi.
Nguyên Lập trầm ngâm giây lát, hết nhấp trà lại rót thêm trà. Đến khi bình trà gần cạn hết anh ta mới ung dung nói:
- Những lựa chọn của Nguyên Thần chưa bao giờ sai nên tôi sẽ tin tưởng cậu.
Giờ phút này Nguyên Lập mới nở nụ cười.
- Nguyên Thần tuy trước đây khá đào hoa, nhưng cậu không cần lo về điều đó nữa, vì em ấy đã quyết bên cậu rồi. Hai người không phải là đồng tính, tôi biết điều đó. Chỉ đơn giản là hai người tìm thấy nhau và đối phương là nam nhân.
Phương Dịch bị bất ngờ bởi lời nói của Nguyên Lập.
Biết được Phương Dịch không tin được lời mình nói, lúc này anh ta mới gãi đầu:
- Na Na đã nói tôi về điều đó.
Suốt đêm qua Nguyên Lập đã phải vừa chịu phạt ngủ dưới sàn vừa nghe giáo huấn. Là người nắm giữ tất cả các giao dịch và công ty ở nước ngoài của Đại Lục Nguyên thị, đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Nguyên không thể để lộ ra chuyện mất mặt này.
- Có phải hôm qua anh ngủ dưới sàn không ?
- Cậu...cậu... Làm sao cậu biết ? - Nguyên Lập như muốn nhảy khỏi ghế.
- Trên áo và tóc anh có dính lông của thảm trải sàn, nên đoán rằng hôm qua... Nhưng đó cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ, vì anh yêu Cát Na nên mới có thể như thế.
- Đương nhiên rồi, Na Na nhà tôi xinh đẹp ngoan hiền, lại còn nết na như thế làm sao có thể không yêu được ? - Tên cuồng vợ cho hay.
Hóa ra Nguyên Lập không phải người khó gần, chỉ là anh ta quá mức đề phòng, quá mức bảo vệ cho những người mình yêu quý mà thôi.
_______________________

- Em về rồi. - Nguyên Thần chạy bộ về, cả cơ thể là mồ hôi ướt đẫm cả áo.
Động tác lau mặt của hắn khựng lại khi nhìn thấy Nguyên Lập và Phương Dịch đang ngồi trò chuyện vô cùng vui vẻ.
- Nguyên Thần ! Ha ha ha ! Không ngờ em lúc 12 tuổi còn phải nhờ người cầm tay dẫn vào tolet đấy ! - Phương Dịch ôm bụng cười đến gập người.
- Cái gì cơ ? - Rồi hắn quay sang nhìn Nguyên Lập, như hiểu ra chuyện gì đó. - Nguyên Lập ! Anh dám kể xấu về em cho Dịch ca biết sao ?
- Hứ. Đã 23 năm rồi sao chưa một lần anh nghe em gọi mình một tiếng " ca " nhỉ ? - Nguyên Lập bẻ sang chuyện khác. Nói xong chuồn thẳng ra ngoài không thèm ngoảnh đầu lại.
Nguyên Thần khoanh tay trước ngực, nghiêm nghị nhìn người trước mặt cười đến mặt đỏ rần như say rượu. Hắn bước đến cạnh anh, chủ động đè người xuống sofa:
- Anh còn cười nữa là em sẽ không tha cho anh đâu.
- Em mau đi tắm đi, cả người toàn mồ hôi. - Phương Dịch đẩy vai Nguyên Thần ra khỏi người mình.
Nguyên Thần cắn lên môi anh một cái rồi chạy lên phòng tắm rửa.
Sắp đến năm mới nên thời tiết rất lạnh, hiện tại đã là -3°C. Ngoài đường đã có một lớp tuyết mỏng.
Phương Dịch đi làm bữa sáng, anh nấu hai bát thịt viên* nóng hổi. Trong lúc đang loay hoay, có người từ phía sau ôm lấy, dụi mặt vào lưng anh:
- Dịch ca...
- Sao thế ?
- Đói rồi ~
Phương Dịch thổi thổi một viên thịt vừa chín, nhét vào miệng hắn:
- Ra ngoài đợi anh, lát nữa là xong rồi.
- Không muốn. - Nguyên Thần lười nhác trả lời, miệng nhai nhóp nhép.
Thế là hắn ở lì trong bếp ôm Phương Dịch không buông. Lát sau nổi hứng muốn giúp Phương Dịch.
- Ế ế, củ sen sao lại băm nhuyễn ?
- Gừng ai lại bỏ cả một củ to vào như thế ?

- Thanh quế không được bỏ nhiều như vậy. Mau vớt ra.
- Bột ớt ít thôi !!!
- Hành phải thái khúc chứ không phải bỏ cả một cây to vào !!!
Nguyên Thần vào quậy tung cả bếp, Phương Dịch vừa ngăn chuyện này hắn lại bày ra chuyện khác. Anh nổi giận đá hắn văng khỏi bếp.
_______________________
10 phút sau món ăn được mang lên bàn. Nguyên Thần tỉ mỉ lấy ớt từ trong bát Phương Dịch bỏ sang bát mình.
- Sau này đừng ăn cay nữa.
Phương Dịch gật đầu ngoan ngoãn. Nguyên Thần xoa đầu anh. Phương Dịch xụ mặt:
- Anh lớn hơn em đấy, sao dám xoa đầu anh hả ?
- Đối với em anh chỉ là trẻ con thôi.
- Trẻ con á ? Anh vào năm 12 tuổi đã có thể tự đi tolet, sao gọi là trẻ con được ? - Phương Dịch cười lém lỉnh.
Kết quả, Nguyên Thần bổ nhào vào anh cắn cắn cái môi căng mọng, rồi xuống cái cổ trắng mềm. Phương Dịch đẩy hắn ra:
- Sao em cứ cắn mãi thế ? Là cún à ?
- Đúng vậy. Em là cún lớn, em sẽ cắn anh.Gâu gâu ~
Ngôi nhà lớn ngập trong tiếng cười giòn tan của hai người. Phương Dịch giục Nguyên Thần mau ăn, hắn không chịu, nằng nặc đòi anh phải bón thức ăn cho. Phương Dịch nuông chiều "cún lớn", bát thịt viên vơi dần rồi hết sạch.
- Cún lớn ngoan quá.
- Gâu gâu ~
______________________
(*)
- Thịt viên: Đây là món ăn nổi tiếng ở miền đông Trung Quốc. Thịt viên và rau được nấu trong nồi đất sét hoặc lò nướng.
^^^( Theo Thái Bình)^^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.