Trình An Khước liên tục tiếp rượu cho Phương Dịch. Biết anh tửu lượng kém nên Nguyên Thần chặn lại uống thay. Hắn đã quá quen với mấy loại rượu này nên phải nói là tửu lượng cực kì ghê gớm. Chai rượu trên bàn gần cạn sạch mà Nguyên Thần vẫn chưa có dấu hiệu say, chỉ có lỗ tai ửng đỏ.
Ngược lại, Trình An Khước đã say bí tỉ, ăn nói mơ mơ hồ hồ. Trợ lí đưa gã ra xe rồi chào tạm biệt Nguyên Thần.
_______________________
Mặt trời dần lui về phía tây rồi tắt hẳn, đèn đường thành phố lần lượt bật sáng. Trên con đường dài rộng lớn, chiếc motor len lỏi giữa dòng xe kẹt cứng nhanh chóng về đến nhà.
Vừa vào garage, Nguyên Thần bước đi bỗng trở nên loạng choạng. Phương Dịch đưa tay đỡ hắn:
- Sao thế ? Lúc nãy chẳng phải còn lái xe được hay sao ?
Nguyên Thần im lặng không nói, mặt gục xuống không nhìn ra là đang có biểu hiện gì.
Phương Dịch choàng tay qua thắt lưng Nguyên Thần dìu hắn lên nhà. Hắn ngoan ngoãn tựa đầu vào vai an tĩnh dựa vào anh. Nguyên Thần nặng hơn Phương Dịch nên bước đi của hắn kéo theo anh một đường chệnh choạng, trông hai người bây giờ rất buồn cười.
- Thằng nhóc này nặng quá đi.
Đặt Nguyên Thần ngay ngắn trên giường, anh cẩn thận gỡ bỏ giày cho hắn. Chân định bước đi nhưng cánh tay gầy lại bị chộp lấy:
- Dịch ca, em nóng. - Mặt Nguyên Thần đẫm mồ hôi, chân mày nhíu lại khó chịu.
Phương Dịch đành phải giúp Nguyên Thần cởi bỏ áo vest khoác ngoài, tiếp đến là gile,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728445/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.