Tờ mờ sáng, mặc cho Nguyên Thần còn ngủ say, Phương Dịch đã chạy thẳng đến bệnh viện.
" Nhất định phải báo tin tốt này cho mẹ. "
Mở cửa bước vào, Phương Dịch không nhìn thấy mẹ Phương đâu cả. Chỉ thấy người phụ nữ trung niên đang dọn dẹp lại drap giường, máy đo nhịp tim cũng đã tắt. Anh hốt hoảng:
- Cô ơi, bệnh nhân ở giường này đâu rồi ?
- Người ở đây à ? Hôm qua chẳng phải đã chuyển đi rồi sao ?
Phương Dịch sợ hãi chạy đi tìm bác sĩ.
- Hôm qua Nguyên tổng gọi đến, bảo rằng đưa bệnh nhân Phương Lam sang Đức điều trị. Thủ tục thì Nguyên tổng đã lo liệu xong cả rồi.
- Sang Đức ? Nguyên Thần ?
Lúc này anh mới nhớ ra rằng bệnh viện này cũng thuộc quyền sở hữu của Đại Lục Nguyên thị.
" Vậy là mẹ sẽ được chữa khỏi bệnh. Ngày tháng sau này phải đối tốt với người đó nhiều hơn mới được."
_______________________
Phương Dịch đang loay hoay với chiếc máy tính, chẳng biết vì sao quét vân tay mãi vẫn không thể khởi động được. Thấy vậy mọi người liền đến hỗ trợ, nhưng không ai tìm ra nguyên nhân.
- Tiểu Dịch vẫn là chủ nhân của bàn làm việc này chứ ? Hay là đổi chỗ rồi ? Cậu mau đi thử quét vân tay các máy khác xem sao.
- Tôi đi gọi người của phòng thiết bị đến.
Lúc này Nguyên Thần đi vào. Nhân viên nhanh chóng xếp thành hai hàng cúi chào. Hắn bước đến cạnh Phương Dịch, gương mặt lạnh băng cứng nhắc, cả người tỏa ra khí chất tổng tài đúng nghĩa:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/163454/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.