Vội vàng cúi người nhặt tập tài liệu, tay run run thầm nghĩ: " Cái gì thế này ? Hắn tại sao lại ở đây ? ". Nguyên Thần đi đến nhặt giúp Phương Dịch, nở nụ cười thân thiện: - Anh là nhân viên mới ? " Hình như hắn không nhận ra mình." Phương Dịch hơi đơ người, bình tĩnh lại mỉm cười đáp lễ: - Đúng vậy. Cái này là tài liệu mà Nguyên tổng cần, nhờ cậu đưa lại cho anh ấy. Cảm ơn ! Phương Dịch đưa sấp tài liệu cho Nguyên Thần nói một mạch. Mặt kệ vẻ mặt ngơ ngác của hắn mà nhanh chóng ra khỏi phòng. Nguyên Thần nhìn theo bóng lưng của anh, thở dài thườn thượt: - Anh ấy vậy mà vô tình thế không biết. _______________________ Vài ngày sau. Trong giờ nghỉ trưa, mọi người đi xuống canteen dành cho cao tầng, Phương Dịch ở lại phòng ăn cơm trưa đã chuẩn bị từ sớm. Cùng lúc Nguyên Thần đi ngang qua liền hí hửng chạy đến chỗ của anh, không kiên nể mà ngồi luôn lên bàn làm việc: - Sao anh không xuống tầng ăn trưa với mọi người ? - Tôi có mang cơm. - Phương Dịch trả lời, mắt không thèm để ý đến Nguyên Thần. Lồng cơm vừa được mở ra nghi ngút khói, món đậu xào tỏa hương thơm kích thích vị giác, lại thêm bát canh rau củ đầy màu sắc. Bụng Nguyên Thần lúc này kêu gọi inh ỏi. - Cậu muốn ăn không ? - Phương Dịch lấy từ ngăn tủ ra đôi đũa dùng một lần đưa cho Nguyên Thần. Nguyên Thần vui vẻ nhận lấy, kéo ghế ngồi gần anh. - Cậu ở đây không sợ Nguyên tổng mắng cho à ? - Khụ... - Nguyên Thần vừa nghe thấy liền bị sặc cơm, chột dạ lắc đầu tỏ ý không sao. Phương Dịch đưa cho Nguyên Thần cốc nước, giúp hắn vuốt vuốt sống lưng. - Tôi là Phương Dịch - nhân viên mới, lúc sáng có gặp qua cậu. - Em...à...uyên...ần... - Miệng đầy thức ăn nói chẳng ra lời, hắn nuốt vội rồi lặp lại câu trả lời. - Em là Nguyên Thần.
- Sao cơ ? Cậu họ Nguyên ? - Phương Dịch ngạc nhiên - Chẳng lẽ cậu là người nhà của Nguyên tổng ? Nguyên Thần cười cười, lảng sang chuyện khác: - Cơm của anh ngon thật đó. Là bạn gái làm cho sao ? - Không phải, là tôi tự làm. " Vậy là không có bạn gái ! Phúc lợi trăm năm đến rồi." - Nguyên Thần cười sáng lạng. - Thế ngày mai em lại đến ăn có được không ? - Khụ... - Lần này lại đến lượt Phương Dịch, Nguyên Thần vuốt sống lưng cho anh. - Cơm anh nấu rất hợp khẩu vị với em. Em sẽ trả phí cho anh. Có được không ? - Nguyên Thần như trẻ lên ba giật giật tay áo của Phương Dịch, ánh mắt long lanh. Phương Dịch ban đầu muốn hắn ăn cùng vì nghĩ đó chỉ là lời mời xã giao, hắn đã ăn thì thôi, lại còn muốn ăn nữa ? - Được rồi. Không cần trả phí đâu. Có người ngồi nói chuyện phiếm cũng vui rồi. - Phương Dịch chịu không nổi kẻ lắm lời này đành chấp nhận. Bất giác anh mới nhận ra rằng mình dễ lừa quá. Định phản bác thì Nguyên Thần đã đứng dậy vẫy tay: - Cảm ơn ca ca tốt bụng. Em về làm việc đây. Vừa quay lưng gương mặt đang bình thường của Nguyên Thần lại trở nên phấn chấn cười như được mùa. Cả buổi làm việc cứ cười tủm tỉm suốt, đến Nguyên Đạt còn phải giật mình. Nguyên Thần hôm sau lại đến, cũng rất biết điều mà mang cho Phương Dịch một ly trà sữa. Có lẽ là món Phương Dịch nấu rất hợp khẩu vị nên món nào Nguyên Thần cũng ăn ngon đến vui vẻ, đôi khi còn tranh lấy phần ăn của Phương Dịch. - Đừng tranh. Ăn phần của em đi. - Không muốn. Phần anh có vẻ ngon hơn, em muốn thử. Nguyên Thần bổ nhào về phía Phương Dịch khiến anh ngã khỏi ghế. Nguyên Thần vươn tay kéo anh lại cũng bị mất thăng bằng mà ngã xuống. Tay Nguyên Thần bây giờ đang làm đệm lót cho mông của Phương Dịch. " Mềm quá !". Một ý nghĩ không tốt đẹp hiện lên trong đầu Nguyên Thần. - A. Đau quá. - Phương Dịch tay ôm lấy bụng co người lại. - Anh sao thế ?
Nguyên Thần tay chân luống cuống bế anh lên ghế ngồi. Dùng tay xoa xoa bụng cho anh. - Không sao. Chắc lại là đau dạ dày thôi. - Em xin lỗi. Phương Dịch lắc đầu, mỉm cười. - Vậy anh không uống được trà sữa lạnh rồi. Đợi em. Phương Dịch chưa kịp nói gì Nguyên Thần đã chạy mất. Lát sau, Nguyên Thần trở về với một bình giữ nhiệt đầy trà sữa nóng, hắn đưa cho anh một vỉ thuốc: - Anh nên đến bệnh viện. Vẻ mặt nghiêm túc hiện giờ của Nguyên Thần khiến Phương Dịch phải bật cười. Biết anh cười chế giễu mình nhưng Nguyên Thần không để tâm. Giục anh uống thuốc rồi mới chịu về làm việc. _______________________ Ngày ngày Nguyên Thần đều đến ăn trưa cùng Phương Dịch. Lúc thì mang cho anh một hộp Macaron, lúc thì là Carac hay Mochi của Nhật Bản,... nhưng món không thể thiếu đó chính là trà giúp giảm đau dạ dày. Phương Dịch từ chối thì Nguyên Thần lại bày trò giận dỗi. " Trẻ con thế không biết." Nguyên Thần khi ở cạnh Phương Dịch rất hoạt bát, lại hay phá phách cứ như trẻ con nghịch ngợm. Phương Dịch lại cảm thấy ân hận: " Là do lúc trước mình nhìn nhầm rồi. Nhóc con tốt thế này sao có thể là cái tên biến thái kia cơ chứ ? ". _______________________ - Macaron: Macaron hay bánh macaroon của Pháp là một loại bánh kẹo ngọt dựa trên bánh trứng đường được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường hạt, bột hạnh nhân, và màu thực phẩm. Có một số biến thể trong việc sử dụng thuật ngữ macaron hay macaroon, và macaroon dừa có liên quan thường bị nhầm lẫn với macaron. ^^^Trích Wikipedia.^^^ - Carac: Được dịch từ tiếng Anh-Carac là một loại bánh ngọt tráng miệng giống như Thụy Sĩ truyền thống được làm từ các thành phần như sô cô la, kem, kẹo mềm và vỏ bánh ngắn, thường được tìm thấy ở Pháp thuộc Thụy Sĩ. Nó bao gồm một lớp vỏ bánh chứa đầy ganache kem trộn và sô cô la nhẹ được phủ bằng kem màu xanh lá cây hoặc kẹo mềm. ^^^Trích Wikipedia.^^^ - Mochi Nhật Bản: Mochi là một loại bánh giầy nhân ngọt truyền thống của Nhật Bản làm từ bột gạo nếp hay gạo nếp giã nhuyễn không những được dùng để ăn trong cuộc sống hàng ngày mà còn là vật phẩm dâng lên thần linh và có ý nghĩa mang lại may mắn. Bánh Mochi là vật cúng không thể thiếu trong các gia đình Nhật Bản nhân dịp năm mới. ^^^Trích Wikipedia.^^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]