Vội vàng cúi người nhặt tập tài liệu, tay run run thầm nghĩ: " Cái gì thế này ? Hắn tại sao lại ở đây ? ".
Nguyên Thần đi đến nhặt giúp Phương Dịch, nở nụ cười thân thiện:
- Anh là nhân viên mới ?
" Hình như hắn không nhận ra mình." Phương Dịch hơi đơ người, bình tĩnh lại mỉm cười đáp lễ:
- Đúng vậy. Cái này là tài liệu mà Nguyên tổng cần, nhờ cậu đưa lại cho anh ấy. Cảm ơn !
Phương Dịch đưa sấp tài liệu cho Nguyên Thần nói một mạch. Mặt kệ vẻ mặt ngơ ngác của hắn mà nhanh chóng ra khỏi phòng.
Nguyên Thần nhìn theo bóng lưng của anh, thở dài thườn thượt:
- Anh ấy vậy mà vô tình thế không biết.
_______________________
Vài ngày sau.
Trong giờ nghỉ trưa, mọi người đi xuống canteen dành cho cao tầng, Phương Dịch ở lại phòng ăn cơm trưa đã chuẩn bị từ sớm. Cùng lúc Nguyên Thần đi ngang qua liền hí hửng chạy đến chỗ của anh, không kiên nể mà ngồi luôn lên bàn làm việc:
- Sao anh không xuống tầng ăn trưa với mọi người ?
- Tôi có mang cơm. - Phương Dịch trả lời, mắt không thèm để ý đến Nguyên Thần.
Lồng cơm vừa được mở ra nghi ngút khói, món đậu xào tỏa hương thơm kích thích vị giác, lại thêm bát canh rau củ đầy màu sắc. Bụng Nguyên Thần lúc này kêu gọi inh ỏi.
- Cậu muốn ăn không ? - Phương Dịch lấy từ ngăn tủ ra đôi đũa dùng một lần đưa cho Nguyên Thần.
Nguyên Thần vui vẻ nhận lấy, kéo ghế ngồi gần anh.
- Cậu ở đây không sợ Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/163445/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.