Tiếng hô như sấm dội, rung chuyển cành tuyết rơi xuống ào ào.
“Xin mau đứng dậy.”
Ta dịu giọng: “Không cần đa lễ.”
Nhưng không ai nhúc nhích.
Ta tròn mắt, giữa màn tuyết vỡ tung như ngọc nát, Tạ Sách đã nhanh gọn xuống ngựa, từng bước đi về phía ta.
Càng đến gần, hơi lạnh phả vào mặt, ta mới nhận ra chàng cao hơn ta gần một cái đầu.
“...Từ khi nào vậy?”
Ta ngây người, không tin nổi, run run chạm vào lớp giáp trước n.g.ự.c chàng, ngẩng đầu nhìn:
“Thật đã khỏi rồi sao?”
Tạ Sách nắm lấy bàn tay lạnh của ta, đặt lên má mình, cọ cọ vào lòng bàn tay ta, giọng mang ý cười:
“Từ ngày nàng rời kinh, lên đường đến Bắc Hà.”
“Thật sự khỏi rồi. Lão La đã khám cho ta nhiều lần.”
Giọng chàng trầm ấm, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ bên mắt ta:
“Sao ta cứ làm tiểu Bồ Tát của ta khóc mãi thế này?”
Nước mắt ta tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt, chẳng sao ngăn được.
Tạ Sách ôm ta vào lòng, dùng áo choàng bao bọc, vừa hôn vừa cọ, dịu dàng dỗ mãi.
Đến khi ta bình tĩnh lại, ngẩng đầu khỏi n.g.ự.c chàng, mới nhận ra, đám Thiết kỵ đi theo vẫn còn đang quỳ.
Mặt ta đỏ bừng, Tạ Sách quay người, quát:
“Không đứng dậy còn ở đó làm gì, muốn đông cứng cả đám à!”
“Không phải đâu, tướng quân.”
Tên thư sinh mặt trắng cầm đầu nháy mắt ra hiệu:
“Bọn ta chẳng phải đang giúp ngài dựng hình tượng uy phong trước tiểu Bồ Tát sao?”
Giọng Tạ Sách lạnh như gió bấc:
“Cút hết cho ta!”
20
Ta và Tạ Sách cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bo-tat/4820383/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.