“Vậy ai là lang quân của ta?”
Ta hỏi: “Ta và chàng đã qua lục lễ, bái trời đất, nếu chàng không phải, thì ai mới là?”
Tạ Sách khẽ nhắm mắt, bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn siết chặt đến nỗi nổi gân xanh.
Chàng dường như muốn lùi lại, nhưng lại cố kìm.
Tạ Sách không trả lời.
Cuộc hôn nhân này đầy toan tính chính trị, dùng quyền chỉ huy chưa giao ra của chàng làm điều kiện, thiết kỵ Bắc Hà không nhận hổ phù, chỉ nhận tướng lĩnh.
Chàng chỉ là kẻ tàn, không phải người c.h.ế.t.
Ngồi ngay ngắn trên xe lăn, sau lưng chàng vẫn là ba vạn tinh binh chỉ nghe lệnh chàng, uy thế ấy từ thiên t.ử cho đến biên ải đều phải dè chừng.
Chàng hoàn toàn có thể quay lưng rời đi, có thể quát ta là nữ t.ử không biết xấu hổ.
Nhưng Tạ Sách không làm vậy.
Ta hạ mắt, giọng nhỏ đi, như nuốt cả nỗi uất nghẹn vào lòng:
“Là ta mạo muội rồi.”
Ta vừa định đứng dậy, cổ tay bỗng bị nắm lại, qua lớp tay áo thêu tinh xảo, lực đạo rất nhẹ.
Khóe môi ta khẽ cong.
“Không phải mạo muội, là ta thất lễ trước.”
Tạ Sách hít sâu, giọng nói có chút nghẹn:
“...Nếu phải động phòng, e rằng tình trạng của ta sẽ khiến quận chúa phải chịu thiệt.”
Tim ta như bị một vật gì nhẹ nhàng gõ vào.
Đúng là Tạ Sách, phong thái quân tử, đường hoàng, thẳng thắn.
Chàng không tìm lý do để tránh né, cũng không khiến ta phải phỏng đoán giữa đám cảm xúc mơ hồ.
Ta lại quỳ xuống, đặt tay lên đầu gối chàng.
Cơ bắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bo-tat/4820376/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.