Chương trước
Chương sau
Kể từ khi Thẩm Hạo Hành bắt đầu ghi nhớ, hắn thường xuyên bị Vương Uyển Dung đánh đập, chuyện này thực ra không phải là bí mật gì trong cung.

Hoàng thượng biết Vương Uyển Dung chưa bao giờ thật lòng đối xử tốt với hắn, liền nghĩ rằng nàng chỉ đang trút giận lên con của họ, ngài không hỏi đến, nhưng trong lòng có chút áy náy với Thẩm Hạo Hành, vì vậy nhiều năm qua, bất kể Thẩm Hạo Hành làm ra chuyện hoang đường gì, ngài cũng chỉ mắng mỏ vài câu, chưa bao giờ nổi trận lôi đình như khi các hoàng tử khác phạm lỗi.

Thái hậu trước đó đã nhắc nhở vài lần, thấy Vương Uyển Dung không kiềm chế, Hoàng thượng cũng không muốn nhúng tay vào, thêm nữa bà tuổi đã cao, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, cứ thế mà cho qua.

Về phần những người khác trong cung, cũng đã nghe nói từ lâu, nhưng Thẩm Hạo Hành có tiếng xấu bên ngoài, đa số mọi người liền đoán rằng Dung quý phi là giận hắn không nên thân, mới thường xuyên đánh đập hắn.

Hơn nữa trong mắt những người này, Dung quý phi là người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cho dù có đánh, thì có thể đánh ra sao, cùng lắm chỉ là dọa nạt vài cái, mong hắn cố gắng tiến bộ mà thôi.

Hơn hai mươi năm, chưa từng có ai hỏi hắn có đau hay không, cũng chưa từng có ai rơi nước mắt vì hắn, Ninh Chiêu Nhi là người đầu tiên.

Nàng cũng là người đầu tiên mà Thẩm Hạo Hành thừa nhận, những vết sẹo trên người này là do Vương Uyển Dung gây ra.

Ninh Chiêu Nhi ngoài sự kinh ngạc, đôi mắt còn tràn đầy vẻ không thể tin được.

Nàng không nghi ngờ lời nói của Thẩm Hạo Hành, chỉ là ban đầu nàng âm thầm đoán, còn tưởng rằng đây là do Hoàng thượng chê hắn quá vô dụng, mới nhẫn tâm ra tay với hắn, không ngờ những vết sẹo đáng sợ này lại là do Dung quý phi, người được đồn là ôn nhu tuyệt sắc kia để lại.

Trong phòng nhất thời im lặng, một lúc sau Thẩm Hạo Hành đột nhiên nói: "Nàng có muốn biết nguyên nhân không?"

Ninh Chiêu Nhi giơ tay áo lên lau nước mắt, ngồi dậy nhìn Thẩm Hạo Hành, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy nói: "Bất kể là nguyên nhân gì, một người mẹ cũng không nên đối xử với con mình như vậy."

Nhìn những vết sẹo kia liền biết, không phải một sớm một chiều là có thể hình thành, Ninh Chiêu Nhi thậm chí còn hoài nghi, nguyên nhân Thẩm Hạo Hành nói hắn đã tê liệt, là bởi vì hắn từ nhỏ đã bị đối xử như vậy.



Thẩm Hạo Hành bình tĩnh nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại của nàng, một lúc lâu sau khẽ cười nói: "Đi, ta dẫn nàng đi xem con thỏ đó."

Ánh nắng mặt trời buổi trưa đầu hè chiếu lên người ấm áp.

Hoa cánh bướm ( tên gốc hoa pansy hay còn gọi là hoa păng xê, hoa màu tím trắng, còn có ý nghĩa là bệnh tim) trong sân đã héo úa một mảng vì thời tiết dần nóng lên, bên kia hoa nhài lại nở rộ, một cơn gió thổi qua, mang đến  mùi hương thơm thanh khiết.

Thường Kiến không biết đi đâu lấy lồng, đợi một lúc mới sải bước trở về, hắn đặt lồng tre lên bàn đá, con thỏ bên trong giật mình, Ninh Chiêu Nhi vội vàng mở lồng ra, ôm con thỏ vào lòng.

Thẩm Hạo Hành lấy một cái kéo từ trong phòng ra, đứng trong sân bắt đầu tỉa cành hoa một cách chậm rãi.

"Vương gia ngay cả việc này cũng biết làm sao?" Ninh Chiêu Nhi không khỏi tò mò hỏi.

Thẩm Hạo Hành nói: "Hoa cỏ trong sân này, đều là do bản vương tự tay trồng."

Ninh Chiêu Nhi kinh ngạc chỉ cây táo ở đằng xa nói: "Cái đó cũng là do Vương gia trồng sao?"

Thẩm Hạo Hành không thèm nhìn, liền gật đầu nói: "Là do bản vương trồng, đợi mùa thu năm nay kết trái, hái vài quả cho nàng nếm thử."

Nghĩ đến việc mình có thể được ăn táo do Thẩm Hạo Hành tự tay trồng, Ninh Chiêu Nhi cảm thấy cảm giác này thật kỳ diệu, nàng cười tủm tỉm gật đầu, đứng dậy chậm rãi đi đến bên bãi cỏ, thả con thỏ vào bụi cỏ.

Bụi cỏ này tươi tốt, con thỏ ăn đến mức lắc đầu nguầy nguậy rất vui vẻ, nhưng đột nhiên, nó hít mạnh vài cái, ngẩng đầu nhìn về phía trước, dừng mọi động tác.



Ninh Chiêu Nhi tò mò nhìn theo ánh mắt của nó.

Trong bụi cỏ cách bọn họ khoảng hai mét, có thứ gì đó đang di chuyển, Ninh Chiêu Nhi nheo mắt nhìn kỹ, khi nhìn rõ đó là một con rắn màu nâu đen có đốm trắng, tim nàng run lên, vội vàng ôm con thỏ lùi lại, "Vương gia, có rắn độc!"

Thẩm Hạo Hành lại không có phản ứng gì lớn, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, đặt kéo xuống, chậm rãi bước về phía này, "Không sao, đó là Toái Quang."

"Toái Quang?" Ninh Chiêu Nhi trừng mắt nói, "Đây, đây là do Vương gia nuôi sao?"

Thẩm Hạo Hành cúi người nhặt con rắn độc tên là Toái Quang từ dưới đất lên, Toái Quang dài khoảng một mét nhanh chóng quấn quanh cánh tay hắn, "rít rít" thè lưỡi về phía Ninh Chiêu Nhi.

"Ừm, đây là do bản vương nuôi." Thẩm Hạo Hành nhẹ nhàng vuốt ve cái trán hình tam giác của nó, "Muốn thử sờ không?"

Ninh Chiêu Nhi lắc đầu nguầy nguậy, "Không không, con rắn này ta đã từng thấy trong sách, nó là rắn hổ mang chúa, là rắn kịch độc, Vương gia người cũng phải cẩn thận đấy."

Thẩm Hạo Hành cười nói: "Nàng nói không sai, nó đúng là có kịch độc, nhưng nàng xem..."

Hắn bóp miệng Toái Quang cho Ninh Chiêu Nhi xem.

Ninh Chiêu Nhi không khỏi hít sâu một hơi, "Nó, răng nanh của nó không còn nữa!"

Thẩm Hạo Hành gật đầu, bắt đầu nghiêm túc giải thích với nàng: "Răng nanh chỉ là công cụ để nó truyền nọc độc, không có răng nanh, cùng lắm là không bị nó cắn, thứ thực sự khiến người ta trúng độc, là tuyến nọc ở đây, chỉ cần loại bỏ tuyến nọc, nó mới hoàn toàn mất độc tính."

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.