Khi Thẩm Hạo Hành ra khỏi Dung Lạc cung, Thường Kiến đang đợi bên ngoài lập tức tiến lên đón, khi nhìn thấy gân xanh trên trán Thẩm Hạo Hành nổi lên vì cố nén, Thường Kiến siết chặt nắm tay, lẽ ra hắn phải quen với chuyện này từ lâu rồi, nhưng cứ nghĩ đến vết thương trên người Thẩm Hạo Hành, hắn lại không nhịn được nói: "Vương gia vết thương chưa lành, sao nương nương lại ra tay được chứ?"
Trên đường trở về, Thẩm Hạo Hành không nói một lời.
Đợi đến khi xuống xe ngựa, thân thể hắn không tự chủ được lắc lư vài cái, Thường Kiến vội vàng đỡ lấy hắn, sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn buông Thường Kiến ra, chậm rãi đi về phía Thư Tĩnh viện.
Còn chưa bước vào phòng, hắn đã nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền ra từ bên trong, Thẩm Hạo Hành khẽ nhíu mày, chậm rãi đẩy cửa ra.
Ninh Chiêu Nhi đang ngồi bệt dưới đất ở lối vào giữa phòng tắm và phòng chính, nghe thấy tiếng cửa mở, nàng vội vàng nín thở, ngẩng đầu lên nhìn, thấy khuôn mặt quen thuộc kia, nàng liền òa khóc.
"Vương gia! Hu hu hu…" Cô nương khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, vô cùng đau lòng, nước mắt cứ như mưa xối xả, không ngừng rơi xuống.
Nàng biết hôm nay Thẩm Hạo Hành phải vào cung, nên sáng sớm đã không dám uống nước, ăn sáng cũng rất ít, nhưng dù sao con người cũng có lúc phải đi vệ sinh, nàng nghĩ, chỉ cần chịu đựng qua một canh giờ này, Thẩm Hạo Hành sẽ quay lại, nhưng cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-benh-y/3722974/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.