"Thứ dơ bẩn nhất, mê hoặc lòng người nhất trên thế gian này, chính là chuyện tình cảm nam nữ, nếu con là người bình thường, cũng coi như thôi, nhưng con mang trên mình mối thù m.á.u mịt trời, tuyệt đối không thể sa vào tình ái, con có nhớ kỹ không?"
Từ khi Thẩm Hạo Hành còn nhớ được, Dung quý phi thường xuyên nói với hắn những lời như vậy.
Còn nhớ năm bảy tuổi, khi tập võ hắn không cẩn thận bị trẹo mắt cá chân, vừa đúng lúc có một cung nữ của Thượng Dược Cục đi ngang qua, trên người mang theo dầu thuốc trị tổn thương.
Tiểu thái giám bên cạnh hắn tay nặng, lúc bôi thuốc khiến hắn đau không chịu nổi, cung nữ kia liền ra tay giúp hắn bôi thuốc.
Cũng không biết chuyện này truyền đến tai mẫu phi như thế nào.
Tối hôm đó, hắn quỳ trước một bức tranh sơn thủy suốt cả đêm.
Mẫu phi cũng thức trắng đêm, bà ấy canh giữ bên cạnh hắn, phàm là hắn vì quá mệt mỏi mà buông lỏng, bà ấy sẽ không chút do dự dùng roi trong tay đánh thức hắn.
Sau ngày hôm đó, hắn không bao giờ gặp lại cung nữ kia nữa, nghe người ta nói, nàng ta trượt chân rơi xuống giếng.
Cảm giác lạnh lẽo trong lòng bàn tay dần dần tan biến, ánh mắt Thẩm Hạo Hành như sương giá ngưng kết trên bờ sông lúc nửa đêm.
Hắn xoay người đi về phía phòng tắm, dùng bồ kết không biết rửa tay bao nhiêu lần, cuối cùng da trên đầu ngón tay trắng bệch đến mức nhăn nheo gồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-benh-y/3722950/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.