Gò má Ninh Chiêu Nhi dần nóng lên, nàng muốn nhanh chóng lùi ra xa Thẩm Hạo Hành, vừa mới nhấc chân lên, chưa kịp bước đi, đã nghe thấy Thẩm Hạo Hành đột nhiên hỏi: “Còn thấy lạnh nữa không?”
Ninh Chiêu Nhi ngẩn người, sau đó mới nhận ra mục đích Thẩm Hạo Hành bảo nàng quay người lại.
Hóa ra hắn đến gần chỉ là để chắn gió cho nàng.
Nàng mím môi một lúc, cuối cùng cũng lần đầu tiên chủ động mở lời: “Cảm ơn Vương gia.”
Giọng nói của nàng cũng giống như người nàng, nhỏ nhẹ mềm mại, nếu không đứng gần, Thẩm Hạo Hành e là sẽ không nghe thấy.
Thẩm Hạo Hành khẽ cong môi, thản nhiên nói: “Không sao.”
Thấy nàng nói xong, lại càng thường xuyên nhìn về phía vườn cây ăn quả, Thẩm Hạo Hành liền an ủi: “Mưa trên núi đến nhanh, đi cũng nhanh, lúc này cho dù có ô, ta cũng không dám để nàng mạo hiểm đi về dưới cơn mưa này.”
Thẩm Hạo Hành nói năng ôn hòa chậm rãi, tựa như những bông liễu ngày xuân nhẹ nhàng lướt qua bên tai, khiến người ta có cảm giác an tâm khó tả.
Quả nhiên đúng như lời hắn nói, cơn mưa rào dần tạnh, những hạt mưa cũng thưa dần, hẳn là sẽ sớm có người đến đón nàng.
Nghĩ đến đây, Ninh Chiêu Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không còn hoảng loạn như lúc trước nữa.
Nhưng Thẩm Hạo Hành lại đột nhiên không muốn cứ thế buông tha nàng, dù sao thì tiểu nha đầu này cũng là tự mình đưa đến cửa, nếu không dò hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-benh-y/3722947/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.