Quán bún sườn Thanh Nhã năm khuất sau một chung cư hạng A, rất nổi tiếng trong giới sành ẩm thực.
Thư ký Hảo đi trước mở đường, che chắn cho Lam Bích khỏi những người bồi bàn bận rộn, di chuyển không ngừng giữa các dãy bàn nhỏ.
"Thiếu phu nhân, ngồi ở đây đi ạ."
"Được. Anh cũng ngồi xuống đi."
Họ gọi hai tô bún sườn và chả mọc. Hương vị thơm ngon của món ăn khiến Lam Bích thấy đói. Cô nhìn người đối diện, hỏi:
"Anh hay ăn món này?"
"Không, quán này nằm gần nhà tôi nên đi làm vẫn thường qua. Một tháng tôi ăn mấy lần thôi, nhưng biết quán bán ngon”
Gương mặt rằn rỏi của thư ký Hảo tạo cảm giác an tâm cho người giao tiếp với anh, nên Lam Bích thấy dễ gần, cô bắt đầu ăn và thấy món bún sườn quả ngon như quảng cáo.
"Tôi sẽ ăn món này mỗi ngày."
"Vậy tôi sẽ mua món này mỗi ngày, cho thiếu phu nhân."
Lam Bích ngạc nhiên, tự hỏi sao anh lại đối tốt với cô.
"Chắc là lệnh của ông chồng quý hóa của mày đó, Lam Bích ạ!"
Lại nói về Hòa An, cô thẳng một mạch quay lại quê nhà sau khi từ giã Mặc Điền.
Xe vừa qua cổng nhà, mẹ Hòa An chạy vội ra hỏi dồn:
"Con về rồi! Ba đứa nhỏ lại làm gì vô đạo hả?"
"Không đâu mẹ. Giờ con ngồi không cũng có người cung phụng. Xem ra nhà ta phải nhờ phúc của đứa nhỏ này về sau rồi!"
Tiếng cười sảng khoái vang lên làm người nhà Hòa An an tâm, ba cô phụ giúp con gái xách đồ vào nhà, mắng khẽ:
"Làm mẹ đơn thân không có dễ, nên đừng chủ quan con "Ai nói cô ấy là mẹ đơn thân? Con là chồng yêu chồng quý của Hòa An đấy chứ!"
Nghe tiếng của anh "chồng hờ", ba Hòa An quay lại, bĩu môi:
"Mày hả, Tâm khùng? Quên ngay cho tao!"
Nghe câu nói phũ phàng, nhân vật nam phụ bị gọi là "Tâm khùng" rất cáu, gườm gườm nhìn theo dáng lưng vạm vỡ của ba Hòa An, ấm ức:
“Tôi làm gì mà cứ bị cho là khùng hoài vậy?”
"Là vì anh hay làm theo ý tôi đó!"
Hòa An cười cười, nhìn anh bạn thân từ thuở cởi truồng tắm mưa băng đôi con mắt đầy dấu chấm cảm.
"Tôi thấy anh không vô dụng là được rồi. Kệ đi ha!" "ừ"
Tối đó, bốn người họ quây quần ăn lẩu ngoài sân cho mát, mẹ Hòa An hỏi:
"Tóm lại, đứa nhỏ này có được nhà người ta nhận con nhận cháu gì không?”
"Con không biết." "2y"
"Anh ta cần con trai, đứa nhỏ là con gái."
"Vậy xem như là nhận trách nhiệm, nhưng không cho con có danh phận, đúng không?”
"Chắc vậy."
"Con định cho nó mang họ gì?" "Họ của ông ngoại nó."
"Ừ, phải vậy chứ!"
Ba Hòa An mặt đỏ rần vì rượu nếp, hân hoan quay qua nằm tay vợ:
"Đứa nhỏ này sẽ là tiểu công chúa đẹp nhất xóm ta, bà nó nhỉ!"
Tâm "khùng" nghe đúng ý, cười tít mắt, chốt hạ một câu làm ai cũng ngất ngây:
"Đứa nhỏ là do hoa khôi liên xóm sinh ra, ít nhất phải là tiểu công chúa đẹp nhất tỉnh. Con phải hơn mẹ chứ, đúng không?"
Lam Bích về đến nhà thì bữa trưa đã được dọn ra. Người giúp việc như thường lệ sẽ mời cô một tiếng lấy lệ:
"Tiểu thư dùng bữa ạ."
Thường ngày, bà Quý Hữu yêu cầu gia nhân gọi con gái bằng danh xưng "Mặc thiếu phu nhân", nhưng không quen miệng, nên phần lớn người làm trong nhà họ Hoằng vẫn cứ một hai "tiểu thư", nghe qua chỉ có Lam Bích là thấy ổn, còn đến tai Hoằng đại phu nhân thì sẽ bị nạt lại ngay tắp lự.
"Ừ, cho tôi mỗi thứ một ít cùng với nửa chén cơm nóng. Tôi ăn trên phòng."
Gương mặt ngạc nhiên của chị người làm khiến ngay cả Lam Bích cũng thấy lạ. Cô hắng giọng hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Dạ không, tôi mừng vì cuối cùng tiểu thư cũng chịu ăn." "Ừ, con tôi cần tăng ký”
Mười phút sau, chiếc mâm bạc sáng choang, chạm trổ vô cùng tinh xảo được mang vào phòng riêng Lam Bích. Cô nhìn thấy những chén sứ nâu nhỏ đựng cá kho, thịt rang, kim chỉ, trứng hấp, rau luộc, canh móng giò...bày xung quanh một chén cơm nóng bốc khói. Mùi thơm hấp dẫn của thức ăn khiến Lam Bích quên mất cô vừa ăn xong một tô bún sườn to cách đây vài mươi phút.
"Tiểu thư ăn nóng cho ngon. Tôi sẽ làm nhiều món để cô không ngán."
Giọng nói hồ hởi đó cho thấy Lam Bích rất được quan tâm. Cô không phải là con cưng nhất của Hoăng gia, nhưng bản tính điềm đạm, ít va chạm của cô được lòng người ăn kẻ ở trong nhà.
"Được rồi. Tôi không ăn nhiều lắm đâu. Cảm ơn chị."
Thời gian ốm nghén khủng khiếp dường như để lại một nỗi sợ dai dẳng cho Lam Bích. Cô nhìn tất thảy đồ ăn với con mắt hoài nghi và thận trọng.
"Ăn vào sẽ nôn!"
Hơn năm tháng mang thai, cô ăn ít đáng kinh ngạc. Nhưng không ai thuyết phục được Lam Bích, cho đến khi cô
cảm nhận cú đạp khẽ của con gái trong bụng.
Mặc Điền nghe thư ký Hảo báo lại tình hình buổi khám thai thì trong lòng không thoải mái lắm, hỏi:
"Cô ấy ăn đơn điệu vậy mà Hoằng gia cứ để yên hay sao?"
"Dạ, thiếu phu nhân không chịu ăn, chẳng ai ép được, nên mới ra cớ sự. Hôm nay, không hiểu sao thiếu phu nhân đổi ý,
tôi đã đưa cô ấy đi ăn bún sườn."
"Ừ, cậu làm đúng lắm. Cảm ơn”
Tối đó, sau khi nằm yên trên giường, Mặc Điền nhản cho Lam Bích một dòng tin ngắn: "Em nên quan tâm đến đứa nhỏ một chút, ăn nhiều một chút."
Anh hoàn toàn không biết dòng tin bình thường đó lại là thuốc giải sầu hữu hiệu cho Lam Bích.
"Ba con xem ra có chút lưu tâm, Mi Mi ạ."
Một tuần sau đó, ai ở Hoằng gia cũng đều nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong vẻ ngoài của tam tiểu thư. Lam Bích tăng cân nhanh chóng, mặt đã tròn như trái táo, da dẻ hồng hào, dáng dấp đậm đà hơn.
"Em bé chắc sẽ tăng cân như bác sĩ muốn."
Bà Quý Hữu nghe con gái nói vậy thì cười hài lòng:
"Đúng đó, Bích nhi, con sắp làm mẹ, phải vì con mình một chút!"
"Đứa nhỏ cũng cần ba nó quan tâm, mà con thấy anh ta dường như không hề biết đến nó vậy!"
Nói ra câu đó, vì sâu trong lòng, Lam Bích vẫn mong hai mẹ con cô được Mặc Điền xem trọng.
"Con cứ bình tĩnh, giữ tâm trạng thoải mái để sinh đứa con này. Đứa nhỏ có rồi, chuyện gì cũng giải quyết ổn được."
"Mẹ nghĩ vậy sao?"
"Ừ, dù là con gái, đứa nhỏ này vẫn mang họ Mặc, hẳn nhiên có phần thừa kế từ Mặc gia. Đứa sau là con trai, tự nhiên đâu vào đó."
"Anh ta xa cách vậy, mẹ nghĩ sẽ làm sao để lại sinh con trai nữa?"
Ánh mắt châm chọc của Lam Bích không làm bà Quý Hữu khó chịu, bà thản nhiên nói:
"Bọn đàn ông, ngoài cái gọi là yêu đương, còn có bản năng mạnh mẽ. Con là phụ nữ trưởng thành, lẽ nào không hiểu chứ?”
Ôi trời! Lam Bích vẫn chưa bỏ ý định ly hôn với Mặc Điền, giờ nghe suy nghĩ này của mẹ mình thì cười mà như mếu.
"Anh ta là vì say mới chạm đến mình. Giờ phải chuốc say, họa may mới có thêm một lần chung giường nữa. Nực cư:
Ba hôm sau đó, tin báo từ thầy tướng số thân tín của Mặc gia đến tai Lam Bích. Cô vốn vô thần, nên giờ thấy mấy lý lẽ giờ tốt, ngày tốt rất hư huyễn, không thực tế.
"Sao phải mổ? Con muốn sinh thường!"
Bà Quý Hữu mím môi khó chịu:
"Ta cũng muốn con sinh thường."
Nói xong, bảo tài xế chở qua chỗ Mặc gia, gặp thông gia, phàn nàn:
"Tôi không đồng ý để Bích nhi phải sinh mổ, trừ phi không thể sinh thường được."
"Ừ, đây là giờ tốt, ngày tốt. Đứa nhỏ là con gái, sinh ngày giờ không đẹp, chịu khổ hơn con trai nữa!"
Thấy vẻ nao núng trên gương mặc của Hoẵng đại phu nhân, mẹ Mặc Điền bồi thêm một câu:
"Chị hẳn cũng mong cháu mình có cuộc đời bình an, vương giả phải không?"
Im lặng. Bà Quý Hữu hẳn nhiên cũng hy vọng đứa cháu này có cuộc đời tốt đẹp về sau.
"Ông thầy liệu có đáng tin?" "Một trăm phần trăm! Chị cứ tin tôi là được!"
Cuối cùng, ấm ức vẫn hoàn ấm ức, Lam Bích nổi giận nhìn gương mặt đăm chiêu của mẹ:
"Xưa giờ mẹ luôn giữ vững ý kiến, sao giờ lại thay đổi nhanh vậy?"
"Vì mẹ lo cho Mi Mi." "Con không cần mẹ lo cho con gái con!"
Lam Bích nói xong, giận dữ quay người về lại phòng.