Cao Dương nhìn anh và cô tức đến mức không dám nói nên lời, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm cô cảm giác trong lòng vô cùng khó tả vừa hận, nhưng vừa cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng ngược lại với anh ta, Tịch Nghiên vô cùng bình thản không có chút cảm xúc hay bất cứ cái gì khiến cô để ý đến anh ta, dáng ngồi của cô cũng vô cùng tự nhiên, nhưng lại vô cùng vững chắc vì phía sau là cô chính là Lăng Lục Phong.
Khiến sắc mặt người của Cao Gia có chút gượng gạo không vui.
Cho dù là dòng họ, chảy cùng dòng máu thì cũng bị lợi ích che mờ mắt mà không màng người thân, hoá ra cũng chẳng thắng nổi lợi ích đồng tiền.
Nhà anh cũng không muốn đôi co, xem như lần này là lần họp mặt gia đình cuối cùng, về sau không liên quan đến Cao Thị và Cao Tịch cũng như người nhà họ Cao nữa.
Cũng chẳng có ý định ở lại dùng bữa, ba mẹ anh liền thông thả cũng chẳng chút kiên dè “ Vậy nhà tôi về trước đây, còn phải đi khám mắt cho con dâu, mọi người cứ dùng bữa đi nhé ”.
Nói xong ba mẹ anh đứng dậy rời khỏi đó một cái liếc mắt cũng không dành cho bọn họ.
Tiếp đến lại là anh trai anh Lăng Duật bế Khuynh Bắc trong tay, khó chịu, sắc mặt cũng u ám vô cùng mà lên tiếng khinh “ Về thôi, để thằng bé ở đây một lát nữa lại bệnh vặt vì bầu không khí ô nhiễm ” Nói xong anh còn tiện tay che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-boi-nho-muon-cung-toi-ket-hon/2671938/chuong-26.html