Chỉ thấy mẹ cúi người xuống, thì thầm gì đó vào tai Hàn Đông, nhưng nhìn khẩu hình của mẹ, có lẽ là "Cảm ơn".
Rồi lập tức phi thân ra khỏi cửa sổ, mang theo cả Chu San. Dưới đất, một vài tên còn thoi thóp còn lại hầu như là đã chết.
Tôi lập tức lao tới kéo cổ áo một tên trong số đó dậy, gằn giọng hỏi:
- Các người là do ai phái tới?
Chỉ thấy hắn cười khẩy, miệng nói:
- Ta tuy chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng lần này phá lệ cho ngươi biết...Rachel...
Khi nghe đến cái tên đó, lòng tôi bỗng nổi lên một ngọn lửa to đùng, đốt cháy suy nghĩ và hành động của tôi.
Lại là bà ta. Lần nào cũng là bà ta. Tại sao, mẹ tôi có thù hằn gì với con rắn độc không đáng sống như bà chứ?! Tại sao bà lại tồn tại trên cái cõi đời này? Tại sao bà chưa chết? Arrrrr!!!!! Tôi hận bà đồ cặn bã của thế giới!!!!!!!!!!!!!
- Nhược...Giai...
Tiếng gọi ấy làm tôi bình tĩnh lại. Tôi vụt đến bên cạnh cậu, lấy tay che vết bị đạn bắn, tôi im lặng, đợi cậu nói:
- Đừng tìm cô ấy, làm...ơn...?
Cái gì đây? Cậu ấy nói tôi đừng có tìm con mụ ấy? Hừ, cho dù là lời cậu ấy nói trước lâm chung tôi cũng không quan tâm! Pháp luật không thể đụng tới cái đồ đó, tôi sẽ mang cái gan lớn này đến quyết một trận sống chết với nó. Cái đồ mặt bỉ ổi, lòng dạ rắn rết, không xứng đáng làm người! Bà ta tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-boi-cua-tong-tai-lanh-lung-ac-ma/2636090/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.