"Phong Linh,mi đi đâu giờ này mới về vậy hả? Biết cả đám lo lắng đến không ngủ được hay không? Làm tụi này phải gọi cho ba mẹ mi hỏi mi có trở về nhà không đấy." Đinh Nhi bước lại gần,đánh thùm thụp lên người Phong Linh.
"Thật xin lỗi." Phong Linh chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi như lúc này. Để các bạn phải lo lắng rồi.
Minh Ngân với Thiên Ân đồng loạt lên tiếng nhằm xoa dịu sự căn thẳng "Thôi,khuya rồi,đi ngủ đi,cãi nhau gì sáng mai rồi cãi."
Nhìn thấy vẻ mặt cô bạn mình lộ vẻ mệt mỏi,Đinh Nhi cũng không nỡ trách nữa,vỗ vỗ lưng Phong Linh "Đi tắm đi,nhanh rồi ngủ."
Phong Linh gật đầu nghe lời,nhưng cho tới khi lên giường,cô vẫn không thể chợp mắt được,những chuyện tối nay xảy ra như một cuốn băng chạy đi chạy lại trong suy nghĩ của cô.
Đúng là ngu ngốc khi suy nghĩ rằng chị ta đã thay đổi. Giang sơn dễ đổi,bản tính khó dời. Trần Lạc Hy mãi là Trần Lạc Hy,tính cách khốn nạn đó có chết cũng không thể thay đổi được.
- ------------------------------
Vương Ngọc Hải Lam đặt cây bút xuống bàn,nhìn cô gái nhỏ trong lòng,ánh mắt toát lên sự hoài nghi.
"Làm sao vậy?" Suốt từ lúc Thiên Ân tới đây,cô chỉ im lặng tựa đầu vào vai Vương Ngọc Hải Lam,còn lại thì không nói một lời nào. Thái độ bất thường này khiến cho Vương Ngọc Hải Lam rất lo lắng.
Cô không đáp,cũng không buồn ngẩng mặt để ý đối phương,còn cố ý dụi dụi vào người Vương Ngọc Hải Lam tỏ ý đang muốn ngủ.
"Nói." Giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-boi-cua-ilen/2457973/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.