Trần Lạc Hy nhất thời không biết nên tỏ thái độ như thế nào cho đúng. Mọi lời lẽ nàng chuẩn bị từ tối hôm qua đến giờ ngay giây phút này lại biến đi mất sạch. Cầu xin cô tha thứ sao? Hay nên nói những lời xin lỗi vô ích đây? Ngẫm đi ngẫm lại thật chẳng phải phong cách của nàng.
"Suy cho cùng cũng chỉ là tìиɦ ɖu͙ƈ thôi mà. Em không cần phải làm như hôm nay là tận thế đâu." Cuối cùng cũng khó khăn nói một tiếng,nói xong lại muốn lấy gối đập vào đầu. Mấy chuyện này sao lại kì công như vậy chứ,nàng quả thật không quen chút nào,chỉ là muốn cho không khí bớt căng thẳng một chút.
Không nhận được một thái độ phản ứng,thầm than một câu trong lòng. Trần Lạc Hy bước xuống giường,nhặt quần áo đang rơi vãi trên sàn bận lên người,lại nhìn đến cái áo sơ mi của cô đã bị nàng xé rách kia. Hoá ra là vậy,nếu cái áo này mà còn lành lặn,e rằng lúc nàng mở mắt ra thì cô đã không còn ở đây nữa rồi.
Vừa định quay qua bảo cô ngồi đợi nàng ra ngoài mua quần áo,lại vừa vặn chạm vào ánh mắt của cô. Chỉ là ánh mắt đó,nàng có cố gắng phân tính thế nào,cũng không thể hiểu được hàm ý trong đó.
"Thật ra,chuyện đó tôi không..."
"Chị có biết chị bây giờ rất giống những kẻ như thế nào không?" Phong Linh bất chợt lên tiếng,giọng nói lạnh như một con sóng đang gào thét chuẩn bị nhấn chìm hết mọi thứ xung quanh nó,ánh mắt đỏ ngầu không biết là đang tức giận hay đau đớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-boi-cua-ilen/2457947/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.