Trần Lạc Hy gác tay lên trán,thầm tiếc vì nàng đã không thoát khỏi lối sống chán chường kia sớm hơn,để bây giờ phải từng chút nâng niu chút thời gian hạnh phúc ít ỏi này. Ngẩng đầu nhìn cô gái đang chăm chú đọc sách trước mắt,nhắm mắt mím cười,hoá ra chỉ cần ở bên nhau,yêu và tin tưởng,thì im lặng không còn là khoảng cách,vì chỉ cần ánh mắt ta nhìn lướt qua nhau đã đủ để nhìn thấy những gì tận sâu trong đáy lòng.
"Lạc Hy."
Phong Linh khó hiểu kêu tên người đang nhắm mắt cười một mình kia,con người này từ đó đến nay đúng là vẫn không bỏ được triệu chứng tự kỉ mà.
"Hm?" Trần Lạc Hy mở to đôi mắt chất chứa đầy hạnh phúc nhìn cô,nụ cười trên môi vẫn chưa hề tắt. Thật mong khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Phong Linh bặm môi,hai tay khoanh lại trước ngực " Nãy giờ chị gác đầu lên chân em đau quá."
"..."
Gáo nước lạnh. Đúng là gáo nước lạnh mà. Cô sao có thể một phát đánh bay giây phút ngọt ngào này vậy chứ. Con nhỏ vô tâm vô phế,không tim không phổi. Uổng công nàng nãy giờ đắp xây căn nhà tình yêu mà.
"Em có thể nào để tôi vui vẻ trọn vẹn được không hả? Cái gì mà đau chân chứ,hành động này đối với những người đang quen nhau là siêu cấp đáng yêu đấy. Đúng là không biết thưởng thức nghệ thuật."
"Đừng có như con nít như vậy nữa,chị đang khiến em buồn nôn đấy." Phong Linh đẩy đẩy vai người đang xoay lưng giận dỗi kia. Thật không hiểu sao dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-boi-cua-ilen/2457942/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.