"Cậu nói gì thế hả?" Lâm Ngọc Khanh chột dạ khi nghe câu nói của Minh Dương. Nói như vậy chẳng lẽ mọi chuyện bị lộ rồi sao? Nhưng rõ ràng Vương Ngọc Hải Lam còn không nhận ra cơ mà.
Có lẽ nào Vương Ngọc Hải Lam cũng đã nhận ra,nhưng lại âm thầm không nói. Thật kì lạ,biểu hiện của cậu ta chẳng có gì là đã biết chuyện.
Minh Dương bước lại gần Lâm Ngọc Khanh,lấy chiếc điện thoại trong túi ra đưa cho đối phương,cười cười - "Tôi có bằng chứng đây. Nhưng cậu cứ yên tâm đi,Hải Lam vẫn không biết gì đâu,trong mấy chuyện này,có thể nói cậu ta dốt đặc."
Lâm Ngọc Khanh mặt bán tín bán nghi mở điện thoại,hiện trên màn hình là một loạt tin nhắn thoại,tên người gửi đến chính là Thiên Ân,mà nội dung...chỉ toàn hỏi về Vương Ngọc Hải Lam.
"Từ khi mâu thuẫn giữa hai người họ xảy ra cho đến bây giờ,ngày nào em ấy cũng nhắn gần chục tin như vậy cho tôi,hỏi nào là Hải Lam đang làm gì? Sắc mặt có tốt không? Hôm nay trời hơi lạnh,anh kêu chị ấy bận đồ dày một chút." - Minh Dương nhớ lại những lúc đối thoại với Thiên Ân liền bật cười trong lòng. Trước đây vì Vương Ngọc Hải Lam,anh và cô chẳng bao giờ trò chuyện qua điện thoại thế này. Tự nhiên một ngày lại nhận được tin nhắn từ cô,anh đã vui và hồi hộp đến chừng nào,nhưng rồi nội dung trong tin nhắn lại một lần nữa khiến anh hụt hẫng,thì ra trong tâm trí cô mãi chỉ có người đó,nơi mà không bao giờ có thể dành cho anh. Nhưng anh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-boi-cua-ilen/2457914/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.