Dưới chân núi với cảnh sắc tuyệt mỹ cổ đại
Thiên nhiên như tiên cảnh bồng lai
Gió luồn nhẹ thổi bay những lọn tóc
Hai nam nhân tiên tử ngoại hình tựa bạch ngọc
Một ôn nhuận băng lãnh, bỏ qua trần tục thế thái, mắt ướt mày đậm, mâu đen sắc sảo, môi mỏng phớt hồng, bạch y như lụa quỳ xuống cúi đầu.
Một thanh thoát phiêu lệ, mắt ngọc mày ngài, cánh môi đỏ mọng, da dẻ như sứ đứng ngây nhìn về kẻ đang cúi đầu trước mặt.
Hà Diễm ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng gào thét thảm thiết.
Đừng đùa với ta a.
Chỉ định sau hai ngày nàng sẽ về đoàn tụ với hiện đại giới, sao lại còn kéo nàng dính với giáo chủ nào thế này.
Lại còn là cao thủ a, e sẽ có nhiều rắc rối quá đi.
Hít một hơi, lại hít sâu một hơi.
Hà Diễm cẩn thận ngồi xuống nhìn nam nhân tự xưng Kỳ Lãnh, ngón tay chỉ chỉ vào mặt mình, ngốc nghếch cười.
"Hì hì...Kỳ đại hiệp. Ngươi nhìn kỹ đi, ta không phải giáo chủ gì gì đó. Phải chăng có nhầm lần a."
Kỳ Lãnh ngẩng mặt lên, ánh mắt vừa chạm vào mặt nàng liền như phản xạ có điều kiện lập tức càng cúi thấp đầu hơn, khuôn má có chút ửng hồng. Thanh âm càng rõ vẻ lúng túng, thành khẩn.
"Giáo chủ thứ tội."
Hà Diễm ngẩn ra.
Thứ tội gì? Vì đã nhìn ta?
Ta là không phải ma nhân, cũng không phải quái nhân. Nhìn thì nhìn, ai bắt tội ngươi a.
"Aiz...Ta thật không phải giáo chủcủangươi. Sao ngươi ngoan cố nhận bừa thế?"
Kỳ Lãnh nghe nàng ta nói vậy, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-boi-cua-bao-vuong/182034/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.