Diệp Tần Phong nhìn Ân Thiên Vũ như một bệnh nhân tâm thần, ánh mắt hiện rõ sự kì thị.
"cậu nhìn tôi như vậy là sao?", Ân Thiên Vũ nhột.
"là tôi nhìn anh như nhìn một tên trốn trại!", Diệp Tần Phong nhếch môi khinh bỉ, sau đó đi vào bếp lấy nước.
Nụ cười của Ân Thiên Vũ ngay lập tức tắt đi. Cậu nói ai trốn trại?
Đường đường một tổng giám đốc người người kính nể, như thế nào lại bị cậu nói như vậy? Tức chết mà.
Thực chất Diệp Tần Phong chẳng đem Ân Thiên Vũ để vào mắt. Cứ tự nhiên làm những thứ mình muốn làm, còn Ân Thiên Vũ kia....như một kẻ vô hình.
Ân Thiên Vũ thở ra một hơi thật dài. Đây là nhà tôi hay nhà cậu?
Cả hai nội chiến âm thầm gần hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc bị đói, đành kéo vào bàn cơm ngồi.
"sao anh không chịu nói cho tôi biết tại sao anh biết nấu những món này?", Diệp Tần Phong trong lòng luôn luôn có vật cản, rất muốn dời nó đi.
"chẳng phải đã trả lời rồi sao?", Ân Thiên Vũ vừa gắp thịt vừa trả lời.
"...", Diệp Tần Phong liếc xéo hắn một cái, cũng không thèm truy hỏi nữa.
Sau khi ăn xong, Diệp Tần Phong lập tức chạy về phòng, ba phút sau liền tây trang chói lọi, tóc vuốt keo bóng bảnh, gương mặt đều sáng ngời cả lên.
"tối vậy còn ra ngòai à?", Ân Thiên Vũ nhìn cậu.
"ân.", Diệp Tần Phong chỉ gật đầu một cái, rồi cầm chìa khóa xe hướng ra cửa.
"đi hẹn hò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-bao-la-cua-toi-em-cung-la-cua-toi/2471247/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.