"dì...", Diệp Tần Phong cắt ngang, hắng giọng một cái "thật ra thì..."
"thật ra thì cô ấy..." Ân Thiên Vũ không để Diệp Tần Phong nói tiếp "thật ra thì... cái thai đó, rất yếu, Thiên Cát nói có lẽ sẽ không giữ được, nếu cố giữ lại sẽ nguy hiểm cho cô ấy!"
Vẻ mặt Ân Thiên Vũ hoàn toàn rất bi thương, vừa thể hiện sự xót thương cho đứa bé, vừa khiến người khác cảm nhận được sự thành tâm hối lỗi của hắn.
Nhưng thực chất chính là hắn đang âm thầm cúi đầu xin lỗi tiểu bảo bảo.
'con à, thông cảm cho ba nhé!'
Diệp Tần Phong buồn cười nhìn hắn.
Ân Thiên Vũ thế mà lại nghĩ ra cái cớ này.
"thật ư? Sao lại bất hạnh như vậy?", dù sao thì Lâm Mỹ Cơ cũng là một người mẹ, nghe thấy đứa bé không thể giữ được, bất giác lại thấy đau lòng.
"đúng vậy, con đã hẹn bác sĩ, ngày mai sẽ cùng cô ấy... phá thai!", Ân Thiên Vũ tiếp tục tiếc nuối.
"vậy con phải chăm sóc người ta thật tốt, sau khi phá thai thì cũng như ở cử, cố gắng bù đắp!", Lâm Mỹ Cơ căn dặn.
"con biết rồi!", Ân Thiên Vũ thở phào.
"tiểu Diệp, thiệt thòi cho con rồi, con có trách tiểu Vũ không?", Lâm Mỹ Cơ xoa xoa hai gò má của cậu, kết quả thấy lạ "khoan đã, tại sao chỗ này lại sưng lên?"
Cả hai không hẹn cùng nuốt nước bọt.
Vết thương trên mặt Diệp Tần Phong không nặng lắm, vì Mã Quốc Luân ra tay đa số đều là trên lưng và vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-bao-la-cua-toi-em-cung-la-cua-toi/2471232/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.