Sau khi làm rõ mọi chuyện, Diệp Tần Phong đã không còn buồn bã nữa, nhưng là đối với sự thật này vẫn có chút chấn động. Kết quả qua mấy hôm sau cũng không quên được, cứ mãi để nó trong lòng.
"không nghĩ đến em lại bị sốc đến như vậy..." Ân Thiên Vũ đau lòng ôm lấy cậu, vừa xoa xoa bụng nhỏ vừa thủ thỉ bên tai.
Mấy hôm nay cậu thường xuyên mất tập trung, nửa đêm lại trằn trọc lăn qua lăn lại, không ngủ được.
"nếu em cũng có một căn phòng như vậy thì sao?" Diệp Tần Phong nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"... có sao?" Ân Thiên Vũ trợn mắt.
"có..." cậu bình tĩnh gật đầu.
"với ai...? Ở đâu? Từ khi nào? Thứ gì bên trong phòng đó?" Ân Thiên Vũ cảnh giác, phong thái hệt như cảnh sát đang tra hỏi phạm nhân.
"với Dao nhi, ở nhà cũ, tầm sáu bảy năm, có nhiều thứ." Diệp Tần Phong ngắn gọn trả lời đúng với những gì hắn hỏi.
"...." trên đầu hắn như có trăm ngàn dãy hắc tuyến chạy ngang, thỉnh thoảng lại kèm theo sấm chớp ì đùng "mau đưa anh đi xem!"
"thật muốn xem?" cậu nhướng mày.
"tất nhiên muốn!" hắn không do dự liền gật đầu.
Nhìn thấy bộ dạng hắn căng thẳng như vậy, Diệp Tần Phong nhịn không được cười lớn, trông hắn bây giờ cực kì ngố nha.
"mau cho anh xem!!!" Ân Thiên Vũ lây lây tay cậu, trông chẳng khác gì lúc Tĩnh nhi làm nũng đòi kẹo cả.
Mà không đúng, sao lại cười? Hắn nhìn lão bà nhà mình đang cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bao-bao-la-cua-toi-em-cung-la-cua-toi/2471120/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.