Liêu Kính Phong một tay choàng qua eo cô , hơi cúi đầu ôn nhu hỏi :“Mệt không?”
Gò má Bạc Băng bắt đầu ửng đỏ , cũng một phần do sử dụng đồ uống có cồn trước đó , cô vội vã quay mặt đi ấp a ấp úng trả lời :“Không mệt”
“Băng , Liêu Tư Hạ , tốt nhất em không nên tiếp xúc quá nhiều với anh ta”
Nghe đến đây , Bạc Băng có hơi hốt hoảng :“Hả , anh ta thực sự có gì đó với anh sao?”
“Ừ”
Bạc Băng đúng là không tiện hỏi nhiều , Liêu Kính Phong không muốn cô tiếp xúc với hắn , chắc hẳn là có nguyên do.
Không hỏi không có nghĩa là Bạc Băng không muốn biết , mà là cô sẽ tự đi tìm sự thật. Về đến nhà , Liêu Kính Phong dặn dò Bạc Băng sớm đi ngủ , còn anh muốn trở lại thư phòng . Bạc Băng tắm xong nằm mãi cũng không ngủ được , mà người kia hình như cũng không có ý định về phòng.
Bỗng dưng cô cảm thấy có chút lo lắng , nhẹ nhàng ngồi dậy rón rén đi qua căn phòng bên cạnh.
Lạc cạch , cửa phòng dần đẩy vào trong , Bạc Băng ngó nghiêng xung quanh cũng không thấy ai , chỉ có chiếc rèm cửa hơi đón gió bay phấp phới.
Vừa bước chân vào căn phòng đã cảm thấy mùi hương dễ chịu phảng phất khắp nơi , cô không biết đây là mùi gì , chỉ bước lại vén rèm lên.
Thân thể anh cao ngất như cây tùng không ngại đón gió đêm quật vào , nhưng dường như lại ẩn chứa một nỗi cô đơn . Anh hòa vào bóng đêm tĩnh mịch như thêm vài phần thâm sâu khó lường , chẳng ai có thể đoán ra được , Liêu Kính Phong bây giờ đang nghĩ gì. Hai tay anh đút vào túi quần , xoay lưng về phía cô , mắt nhìn đi xa xăm về nơi vô định . Ban công hướng về rừng núi , phía trước hoàn toàn là màu đen kịt nhưng cô có thể nhìn rõ khói thuốc đang bay giữa không trung.
Vì bất ngờ nên Bạc Băng có hơi dãy dụa nhưng anh lại càng ôm chặt hơn , giọng anh nỉ non chưa bao giờ có nét khẩn cầu như vậy :“Để anh ôm em một chút”
Lời nói của Liêu Kính Phong cứ như một câu thần chú , Bạc Băng cứ sững sờ nằm gọn trong vòng tay anh , mà anh cũng lẳng lặng ôm cô không nói câu nào , cũng chẳng biết cái ôm đó đã kéo dài bao lâu , cảm giác như cả l*иg ngực Bạc Băng như đang được cái ôm của anh sưởi ấm.
Nếu cứ như vậy , cả hai sẽ đứng đây cả đêm , vậy nên Bạc Băng đã chủ động lên tiếng :“Hút thuốc không tốt”
Lúc này Liêu Kính Phong mới buông cô ra , vươn tay khẽ vuốt mái tóc cô rồi nhẹ nhàng nói :“Đi ngủ thôi , muộn rồi”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]