Nghe đứa nhóc con mà mình đã dạy dỗ suốt bao nhiêu năm qua đè đầu mình chỉ dạy , lửa giận trong bà ta bắt đầu vùn vụt nhưng chưa từng thể hiện ra bên ngoài bao giờ.
Bà ta rốt cuộc không hiểu , tại sao cô ta trở về rồi lại từ đầu đến cuối khiêu khích mình chứ.
Nhận thấy tình hình không mấy khả quan , bà ta là người thông minh tự động tìm đường lui cười nói :“Ồ mẹ xin lỗi , tuổi trẻ các con tài cao thông minh , mẹ suốt ngày loay hoay trong nhà nên mấy chuyện này không mấy am hiểu”
Bạc Băng bĩu môi chán nản, không ngờ bà ta lại đầu hàng sớm như vậy cũng đành thuận theo:“Mấy chuyện này là Liêu Kính Phong đã chỉ cho con , con thấy có lý nên đã ghi nhớ chứ cũng không có ý nói con am hiểu hơn dì”
Bà ta cười xuề xòa :“Mẹ không trách con gì đâu , nào con ăn chưa , mẹ đi lấy thêm bát cho con nhé”
Cô chưa ăn nhưng lại chẳng có nhã hứng ăn , xua tay nói đại :“Con ăn rồi , con muốn lên phòng một chút , ba với dì cứ dùng bữa tiếp đi nhé”
Nói rồi cô bỏ chạy lên căn phòng thân yêu của cô .
Bỗng dưng sau ngày hôm nay cô thấy nhớ mẹ vô cùng , nếu là mẹ , chắc chắn mẹ sẽ thật lòng mà thương yêu cô chứ không giả tạo như bà ta.
Bạc Băng lục lọi trong tủ lấy ra một cuốn album cũ kĩ , trong đó là ảnh của gia đình cô lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bang-em-chi-co-the-la-cua-toi/3440013/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.