Bạc Băng gọi một cú điện thoại đến Bạc Triệu , ba của cô. Không lâu sau tiếng tút tút cũng dừng lại nối sau đó là giọng của ông ta với vẻ bình thản :“Alo”
“Là con” Bạc Băng có chút rưng rưng nước mắt , đưa tay chặn mũi để không cho ông ấy nghe được giọng điệu không ổn của mình.
Bạc Triệu có chút kích động , cô có thể nghe và hiểu được ông vừa đứng bật ra khỏi chiếc ghế làm việc , giọng nói vô cùng kích động :“Tiểu Băng , cuối cùng con cũng chịu gọi cho ba rồi. Bên Liêu gia cũng đã thông báo với ba con đã tỉnh dậy , nhưng bảo ba không nên đến”
Bạc Băng gật đầu không trách sao ông lại không đến gặp mình , chỉ hỏi :“Công ty dạo này vẫn ổn chứ?”
Bạc Triệu nghe đến công ty thì cảm thấy vô cùng cảm kích cũng có chút áy náy đối với cô , rầu rĩ nói :“Công ty rất ổn vì có Liêu thị gánh đỡ , con gái , ba xin lỗi , để con chịu ủy khuất rồi”
“Không có đâu ba” Bạc Băng cắt ngang “Ở đây vô cùng tốt , Liêu tổng cũng không làm khó con . Ba , con còn có chút chuyện muốn hỏi , dạo gần đây ba vẫn còn đầu tư cho Hồng Châu chứ?”
Vừa tỉnh dậy đã nhớ đến Hồng Châu , ông còn nghĩ cô lo lắng cho Lý Trình Bân , lại càng thêm sầu não vì không thể cho con gái một cuộc hôn nhân hạnh phúc , ông đáp :“Vẫn còn , tiểu Bân nói dạo gần đây gặp nhiều khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bang-em-chi-co-the-la-cua-toi/3440007/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.