Bạch Tiểu Du ngây ngốc nhìn con vịt nướng thơm ngon vàng óng ánh còn chảy mỡ trên bàn mà muốn nhỏ nước miếng. 
"Ăn được chưa?" cô ngây ngốc nhìn hăn hỏi nhưng bàn tay đã lưu manh xé ra chiếc đùi vịt đưa lên miệng ăn. 
"Oa ngon quá! Không ngờ ngươi cũng biết nướng vịt ngon như vậy thật giống như phụ thân ta nướng" miếng thịt trong miệng cô vừa chín tới không quá nạc mà béo ngậy gia vị vừa đủ nữa thật giống phụ thân nàng làm. Từ khi cha mất nàng đã không được ăn món ngon như vậy nữa rồi nhắc tới đây nàng thật muốn khóc cha đi rồi để nàng lại một mình trên đời để nàng bị kẻ khác ức hiếp. Nếu cha còn sống chắc hẳn sẽ toàn tâm, toàn lực mà bảo vệ nàng sẽ không để nàng chịu khổ rồi. Tất cả đều tại cái tên tình gì đó ái đã hại chết cha nàng thề sẽ giết hắn trả thù cho cha. 
"Tiểu Du? Sao nàng lại khóc?" Mạc Thiên Lục Vũ vội lấy trong tay áo một cái khăn tay lau nước mắt cho nàng. 
"Ta...huhu nhớ cha quá huhu" nàng trên tay vừa cầm cái đùi vịt vừa nói. 
"Không sao còn có ta...từ giờ trở đi ta sẽ bảo vệ nàng" hắn ôm lấy cô vào lòng không ngừng tự trách đối với hắn nàng là một đứa trẻ, một đứa trẻ cần người ta cưng chiều. Hắn biết thời gian gần đây cuộc sống của cô đã bị đảo lộn vì hắn tất cả đều là lỗi của hắn. 
"Ta... Thật sự ngươi sẽ bảo vệ ta?" đôi mắt nàng mở to nhìn hắn đối với Tiểu Du bây giờ rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-xa-tho-ngay/185744/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.